Đúng vậy, Tô Diệu đã bảo Giang Hiểu Nguyệt chôn một quả mìn Băng Kỳ Lôi từ sớm vào tảng đá bị con Hắc Lưỡi Quái nghiền nát trước đó.
Dựa vào tốc độ của Hậu Tinh Vân bắt lấy cái lưỡi mà đối phương đâm tới và làm chệch hướng quỹ đạo tấn công của nó để làm cho lưỡi va vào đá.
Băng Kỳ Lôi có khả năng nhận biết được công kích sẽ tự động được kích hoạt vào lúc này, và các tinh thể băng được chuyển hóa bởi nguyên năng sẽ đóng băng lưỡi của Hắc Lưỡi Quái trong một thời gian rất ngắn.
Trong một lúc, khí lạnh tràn ngập trong trận, những tinh thể băng lan dọc theo chiếc lưỡi cứng rắn màu đen như sống lại.
Con Hắc Lưỡi Quái như nhận ra rằng có gì đó không đúng, vội vã bắt đầu vùng vẫy, cố gắng thu hồi lại cái lưỡi siêu dài kiêu hãnh của nó.
Lúc này có lẽ phải nói không hổ là sinh vật cấp Quỷ, cái lưỡi bị đóng băng bởi Băng Kỳ Lôi thực sự vẫn có thể kéo vụn băng bay ra khỏi tảng đá đang bị đóng băng một cách cưỡng ép, và sau đó cố gắng rút vào bụi cây.
Nhưng vì đã bắt được rồi, nên cả ba người tự nhiên không có lý do gì để bỏ qua cho nó chạy mất cả.
Tô Diệu đã chờ đợi từ lâu, cánh tay duỗi ra, ngón tay bọc kim loại nắm lấy chiếc lưỡi dài đang liều mạng thu hồi lại đó.
Hắn siết chặt những ngón tay của mình, những đốt ngón tay bằng kim loại cọ xát vào cái lưỡi giống như một sợi dây thép, và tạo ra một tiếng động kêu răng rắc rợn người.
Lúc này toàn thân hắn áo giáp đã hoàn toàn bao trùm, hai tay xuất lực cực hạn gần hai tấn, lực cánh tay mạnh mẽ như vậy coi như Hắc Lưỡi Quái có là sinh vật cấp Quỷ cũng không cách nào dễ dàng chống lại được.
Tô Diệu rõ ràng có thể cảm nhận được trong tay một lực kháng cự mạnh mẽ, lực lượng gần như tuyệt vọng, đang liều mạng chống lại sức mạnh của bộ giáp.
Chiến y xuất lực không ngừng tăng lên, thẳng cho đến khi giá trị trên màn hình mũ giáp tăng vọt lên hơn 90%.
Qua đây..
cho tao!
Lúc Tô Diệu huy động hai tay, dường như có thể nghe thấy âm thanh máy móc ngọt ngào của các bộ phận kim loại cọ xát.
Hắn nắm lấy cái lưỡi dài trong tay kéo vật ở đầu bên kia, lực phản kháng biến mất sau khi đột phá một ngưỡng, cảm giác như một trận giằng co, thừa thắng xông lên.
Sợi dây đen dài ba mươi mét đang nhảy múa giữa không trung, một đám bóng đen bị cưỡng bức lôi ra từ trong bụi rậm rừng cây, bị đập xuống đất lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp, dính đầy bùn đất lộ ra dáng vẻ trông rất chật vật và buồn cười.
Hắc Lưỡi Quái, Tô Diệu đã từng nhìn thấy tên này trong tư liệu sách vở.
Nó cao hơn người bình thường một chút, nhưng không cao hơn bao nhiêu, chủ yếu là do thân hình của nó thường hay cúi người ra sau, cổ rất gầy và ngắn nhưng đầu luôn ưỡn về phía trước.
Nó trông như một con cáo già ranh mãnh vậy.
Rốt cuộc cũng đã chịu hiện thân, vậy thì không có lý do gì để khách sáo với nó nữa cả.
Tô Diệu không chút do dự, vừa giơ nắm đấm chuẩn bị đánh xuống một đấm.
Nhưng con Hắc Lưỡi Quái này lại linh hoạt nhảy lên, vung vẩy cánh tay ngắn ngủi của nó để đón lấy cú đấm.
Quả đấm thép đánh vào cẳng tay của nó, bộc phát ra một vòng khí trong mờ.
Hắc Lưỡi Quái lung lay nhoáng một cái và lui lại về phía sau, nhưng không những cũng không có ngã xuống, mà còn thừa dịp lúc Tô Diệu tung ra cú đấm phân tâm trong phút chốc đem cái lưỡi dài đang bị đóng băng kia rút vào trong miệng.
Có trời mới biết làm sao mà cái miệng đó có thể chứa được cái lưỡi dài và cứng như vậy.
Nhưng sau khi đã quăng ra như vậy, thì cái lưỡi đó chắc khó sử dụng lại lần nữa.
Nhưng ngay cả khi không có vũ khí mạnh nhất, bản thân con Hắc Lưỡi Quái tố chất vẫn là một sinh vật cấp Quỷ, không thể khinh địch dễ dàng bị đánh bại như một tên tạp binh được.
Nhìn thấy bộ dạng như một tên trộm của nó, đôi mắt sáng rực dữ dội của nó cứ đảo liên hồi, và có vẻ như nó vẫn đang suy nghĩ về cách chạy trốn khỏi những con người này.
Nó nghĩ nhiều rồi.
Từ lúc bị Tô Diệu lôi ra, nó đã chỉ là một con quái vật chết rồi.
Tô Diệu thân mang áo giáp từ chính diện tiến công, một đấm đánh thẳng tới mặt nó.
Hắc Lưỡi Quái vừa nãy mới tiếp một đấm là biết chiến giáp này uy lực phi phàm như thế nào, cũng không cứng rắn đón đỡ, thân thể nghiêng về một cái tránh đi.
Nó đang muốn chờ cơ hội để phản công, nhưng không nghĩ tới sự mát lạnh ở sau lưng, như một cơn gió lạnh thổi vào gáy nó.
Hắc Lưỡi Quái muốn tránh, nhưng đối phương tốc độ thực sự quá nhanh, lúc nó nảy ra ý nghĩ "Tránh" này thì đã trễ.
Số lượng cú đấm và cú đá liên tiếp quá nhanh đánh vào trán nó cùng một lúc không theo thứ tự cụ thể, cổ họng và gáy, tiếng quyền cước phanh phanh phanh dường như tạo thành một vòng âm thanh nổ bên tai nó.
Đại não của Hắc Lưỡi Quái có chút choáng váng, cảnh tượng trước mắt như đang quay cuồng.
Nó mơ hồ nhìn thấy bóng người lóe lên từ một phương nào đó trong khóe mắt, không chút nghĩ ngợi vung tay muốn tóm lấy, nhưng chỉ bắt được một tàn ảnh, bản thể của đối phương đã không còn ở đây.
Mà khi nó lấy lại được bình tĩnh, bộ chiến giáp thép đã chính diện chiếm hết tầm nhìn của nó.
Ý nghĩ tiếp theo của con Hắc Lưỡi Quái là rút lui, nhưng đôi chân của nó bất chấp mệnh lệnh này -- lạnh đến mức tê liệt cả dây thần kinh đóng băng cứng cả hai chân của nó, giữ cố định nguyên tại chỗ không thể cử động được.
Đồng thời, dòng nước bất tri bất giác leo lên cánh tay của Hắc Lưỡi Quái dọc theo cổ tay, và trói tay nó như một sợi dây thòng lọng.
Mặc dù làm một sinh vật cấp Quỷ nó có đầy đủ sức mạnh để có thể thoát ra, nhưng nó có thể mất khoảng 0, 5 đến một giây -- rõ ràng là nó không có thời gian như vậy bây giờ.
Nắm đấm sắt lạnh như băng đấm vào mặt của con Hắc Lưỡi Quái, quyền kính mạnh mẽ xuyên thấu vào trong, làm nứt xương của nó, gây ra đau đớn như lửa đốt.
Lúc này mới chỉ là một sự khởi đầu.
Chiến đấu với những kẻ thù không thể chống trả luôn là phần thú vị nhất.
Tô Diệu thi triển mở ra Trường Quyền không giữ lại chút nào, một đòn kết hợp kiểu hai mươi bốn chiêu với tốc độ ra đòn cực hạn đánh ra, toàn bộ lực cánh tay bộ chiến y khung vỏ ngoài đánh vào trên thân Hắc Lưỡi Quái.
Toàn thân Hắc Lưỡi Quái nhận những cú đấm nặng nề như mưa rơi, bị trọng thương dưới những đòn kết hợp dồn dập.
Toàn thân nó xương cốt nhiều chỗ vỡ nát, nội tạng sụp đổ, mạch máu vỡ tan, máu như thiêu đốt từ miệng vết thương toàn thân và trong miệng mũi nó tràn lan ra.
Trường Quyền trọn vẹn đánh xong, con sinh vật cấp Quỷ này đã là khí thở ra thì nhiều mà khí hít vào thì ít rồi.
Thu hoạch của tiểu đội trong trận chiến này thực sự là không nhỏ.
Điều này không chỉ đề cập đến lợi ích hữu hình của đá nguyên năng thạch mà thôi.
Chiến đấu chống lại một con quái vật cấp Quỷ với năng lực kỳ lạ và trí thông minh đáng sợ như Hắc Lưỡi Quái, thì hàm kim lượng của nó cao hơn nhiều so với việc chơi đùa cùng một đám lâu la trước đó.
Trong giai đoạn này, khả năng hỗ trợ, phối hợp ăn ý của tiểu đội ba người và việc vận hành của hệ thống chỉ huy đều đã được cải thiện đáng kể.
Sau trận chiến này, sự tin tưởng của các thành viên trong đội đối với đội trưởng đã tăng lên rất nhiều, điều này đặc biệt quan trọng đối với những trận chiến sau này của đội bọn hắn.
Ngược lại, viên đá nguyên năng thạch của sinh vật cấp Quỷ lại không quá quan trọng.
Sau khi dùng đá nguyên năng thạch để hấp thụ nguyên năng của con Hắc Lưỡi Quái này, Giang Hiểu Nguyệt lập tức lắc đầu tỏ ý không dùng.
Hậu Tinh Vân cũng không chút do dự, tỏ ý muốn nhường viên đá cho đội trưởng.
Không chỉ bởi vì Tô Diệu đã đưa ra một kế hoạch phản công quan trọng và đóng góp nhiều nhất trong việc đánh bại con quái vật này, mà còn bởi vì Tô Diệu, với tư cách là đội trưởng, thực sự là người cần viên đá này nhất trong ba người.
Dù sao cho tới nay đẳng cấp nguyên năng của hắn đều chỉ có cấp F mà thôi, mà hai người khác trong đội đều đã là cấp E.
Mặc dù không có ai lại bởi vì điều này mà hoài nghi thực lực của hắn, nhưng sẽ thật tốt nếu hắn ta có thể được tấn thăng trước khi thi đấu chính thức.
"Chiến thuật rất đẹp."
Lúc mấy người đang thu dọn chiến trường, Tôn Hành Thiên cũng không nhịn được đi lên bình luận.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì cảm thấy thực tế không đâm thì chọc, lần này những gì ông ấy nói thực sự đều là lời hữu ích.
"Là đội trưởng, em đã làm rất tốt." Ông ấy nói với Tô Diệu, "Có khả năng phân tích năng lực và ý đồ của đối phương, bình tĩnh tỉnh táo xem xét tình hình, cân nhắc đầy đủ đến năng lực của bản thân và đồng đội, lập ra một kế hoạch để tối đa hóa tác dụng của mọi người trong đội..
Thành thật mà nói, ngay cả khi để tôi dẫn dắt đội, tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể làm tốt hơn em được."
"Cám ơn." Tô Diệu không có đặc biệt phản ứng gì, chỉ thản nhiên tiếp nhận.
Sau đó Tôn Hành Thiên quay sang Giang Hiểu Nguyệt "Biểu hiện của em cũng rất tốt.
Dùng kỹ năng Băng Kỳ Lôi làm bẫy rập bắt được kẻ địch, còn có thời khắc mấu chốt cuối cùng khống chế đối phương hỗ trợ đồng đội, sáng tạo cơ hội cho đồng đội, những điều này rất tốt."
Cuối cùng ông ta quay sang Hậu Tinh Vân.
Tuy nhiên, thầy hướng dẫn còn chưa kịp mở miệng, Hậu Tinh Vân vẫy tay, lắc đầu, nói
"Em đứng hạng ba."
Tôn Hành Thiên "..."
Giang Hiểu Nguyệt "..."
Tô Diệu "..." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...