Giang Hiểu Nguyệt "Có đó không?"
Tô Diệu "Có đây."
Giang Hiểu Nguyệt "Tuần này rảnh lúc nào?"
Tô Diệu "Tuần này không có việc gì lúc nào cũng rảnh, bạn thì sao?"
Giang Hiểu Nguyệt "Tớ cũng thế.
Vậy ra ngoài ăn thịt nướng không? Tớ mời."
Bạn học Giang Hiểu Nguyệt vẫn rất giữ chữ tín, tuần lễ kiểm tra kết thúc lập tức chủ động mời.
Tô Diệu nghĩ đến chuyện "Tối đi ăn thịt nướng", tuy rằng hoạt động này có thể mang theo debuff hẳn sẽ phải chết, nhưng dù sao cũng là người ta nợ mình ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, thế là vẫn đồng ý.
"Thứ bảy đi." Tô Diệu trả lời, "Tối thứ bảy có được không?"
Bình thường buổi tối phải tự học đến muộn ở trường.
Tuy rằng tan học cũng không muộn, nhưng đợi đến tối muộn rồi mới đi ăn thịt nướng luôn cảm thấy hơi gấp gáp, hơn nữa cũng có chút nhàm chán không thú vị.
"Được rồi, tớ không có vấn đề gì." Giang Hiểu Nguyệt rất nhanh trả lời lại, "Vậy gặp nhau ở đâu đây?"
Điều này lại có chút khó với Tô Diệu.
Có cửa hàng thịt nướng nào ngon ở gần đây sao?
Trước đây, Tô Diệu thuộc tuýp người ít giao lưu ngoài trường học, thay vì đi chơi với bạn cùng lớp ra ngoài ăn ngon uống say, hắn sẵn sàng nằm trên giường cả ngày để nghịch điện thoại và xem Weibo hơn.
Bạn muốn hỏi cái loại người tự kỷ này chỗ nào có cửa hàng ăn ngon, thì đó thật đúng là đã hỏi nhầm người rồi.
"Gặp nhau ở cầu vượt cạnh trường." Tô Diệu trả lời.
Đến ăn ở chỗ nào chờ đến khi gặp mặt rồi nói cũng không muộn.
Dù sao gần trường học cũng có khu thương mại, có phố ẩm thực nên không phải lo kiếm đồ ăn.
Lại nói, đi chơi và đi mua sắm với các cô gái xinh đẹp vào cuối tuần cũng là một thú vui tiêu khiển mà.
(Hắn ta có thể đổi ý khi thực sự có người đi cùng là nữ)
Tô Diệu suy nghĩ rất nhiều, nhưng sẽ sớm phát hiện ra là méo có tác dụng gì cả.
Bởi vì ngay vào tối thứ bảy, không lâu sau khi hai người gặp nhau, bọn hắn tình cờ gặp Trương Tường và Triệu Siêu trên vỉa hè giữa những người đi bộ.
"Ủa? Đây không phải là Tô Diệu sao, Giang Hiểu Nguyệt cũng ở đây sao?" Trương Tường lập tức mở miệng, "Ồ, cậu thật chẳng lẽ là.."
Triệu Siêu nhận ra cái gì đó, che kín miệng của cậu ta cười ha ha nói với tốc độ ánh sáng "Đừng quan tâm đến cậu ta, các cậu cứ tiếp tục đi, coi như bọn tớ không tồn tại là được.
Yên tâm đi bọn tớ chắc chắn sẽ không nói lung tung, hai người bọn tớ kín miệng nhất.."
Đó mới là lạ.
Nếu hai con hàng này không vội vào trong nhóm để công khai trong vòng mười phút..
chắc là do điện thoại hết pin.
"Không phải như các cậu nghĩ đâu."
Tô Diệu không nói nên lời, và giải thích chân tướng cho hai chàng trai hóng hớt này.
Trương Tường nhãn tình sáng lên "Ồ? Nói như vậy là các cậu không ở đây?"
"Không."
"Vậy mà cậu không có nói sớm.
Thật có lỗi, tớ sẽ giới thiệu lại." Trương Tường đứng thẳng người, chỉnh lại tóc và dựng cổ áo, vụt đến trước mặt Giang Hiểu Nguyệt, "Tớ học cùng lớp với Tô Diệu, bạn thân thiết nhất của cậu ấy, được mệnh danh là tiểu vương tử thịt nướng.
Khi nói đến ăn thịt nướng, lớp bọn tớ..
À không, phải là không có ai gì chuyên nghiệp hơn tớ trong trường của chúng ta."
Tô Diệu trừng mắt nhìn cậu ta.
Tiểu vương tử thịt nướng? Sao mình không nhớ có cái danh hiệu này?
Mà tại sao con hàng này lại có vẻ nghiêm túc hơn bình thường nhiều như vậy? Trương Tương, người từ xưa đến nay chưa từng để ý đến hình thức, nhất định phải ngắt lời trong mấy câu nói biến đi nơi nào mất rồi?
Lúc này Triệu Siêu cũng không cam chịu lạc hậu "Đừng nghe cậu ta nói, cậu ấy là hạng chót kiêm đảm đương tấu hài trong lớp chúng tớ.
Muốn nói đến thịt nướng cũng không phải là tớ khoe khoang phét lác, chủ nhà hàng thịt nướng ở khu này biết rõ tớ, chỉ cần cho tớ ra mặt là có thể được giảm giá.."
Hai anh em này vừa dứt lời thì ngay lập tức ánh mắt của họ chạm nhau, ánh mắt ăn miếng trả miếng dường như làm bùng lên một tia lửa vô hình trong không khí.
Trong lòng Trương Tường thầm nói đù má! Cái con bé Lolita mà cậu thường hay nhìn rồi liếm ảnh người ta đâu! Tại sao lại làm phiền cơ hội biểu hiện của tớ hả?
Trong lòng của Triệu Siêu, nơi nào có gái đẹp, ở đó phải có quý ông!
Đối mặt với thực tế của sự lựa chọn, Triệu Siêu không ngần ngại từ bỏ em gái Lolita của mình, như thể anh ta quyết tâm cạnh tranh với Trương Tường đến cùng.
Dù bề ngoài hai người không nói lời nào, nhưng ánh mắt thù địch của họ đã chiến đấu với nhau vài hiệp chỉ trong chốc lát.
Tô Diệu không khỏi bội phục hai cái con hàng này, thậm chí không cần nói chuyện lên tiếng cũng có thể cãi nhau trực tuyến trong đầu với ngôn ngữ tổ đội..
Tô Diệu ho một tiếng "..
Này, bọn tớ dường như cũng không có nói là sẽ đưa các cậu đi cùng.."
Mặc dù Giang Hiểu Nguyệt phải thực hiện với hắn như đã thỏa thuận trước trận đấu, nhưng việc đưa người thân và bạn bè đi ăn nhờ ở đậu cùng có lẽ cũng hơi quá.
"Không sao." Giang Hiểu Nguyệt khẽ cười, chủ động nói: "Càng đông càng vui."
Hai người bạn đang tranh cãi trong tổ đội vội vàng tạm thời buông bỏ bất bình cá nhân, liên tục cảm ơn.
Được rồi, người ta đã nói không quan trọng, Tô Diệu đương nhiên cũng không có gì để nói.
Thế là đội ngũ kiếm ăn thêm hai anh em ăn nhờ ở đậu này nữa, mọi người tiếp tục hành quân.
Giang Hiểu Nguyệt vừa bước đi, vừa nghiêng đầu nhìn Trương Tường, "Hình như chúng ta đã từng gặp nhau.."
"Ồ, hóa ra bạn vẫn nhớ!"
Trương Tường bị thần tượng điểm danh vừa mừng lại vừa lo, cái eo thẳng tắp "Tớ tớ tớ họ Trương tên Tường, biệt danh là Tường nhi.."
Triệu Siêu kịp thời bổ sung "Trương là Trương trong trường cung, Tường là Tường trong bay lượn." (1)
"Uh đúng vậy, Trương là Trương trong trường cung, Tường là Tường trong bay lượn..
* * * Ơ ** má cậu có ý gì hả?"
Phản xạ của cung hơi dài Trương Tường lúc này mới phản ứng lại được, trong nháy mắt xù lông.
"Không có ý gì cả, tớ đây chẳng qua là sợ người ta không hiểu nên giúp cậu giải thích thôi..
Á đau đau đau.."
Thế là hai anh em lại bắt đầu đánh nhau.
Giang Hiểu Nguyệt không nhịn được bật cười lên thành tiếng.
"Các bạn học của bạn..
bọn họ thật sự rất thú vị."
"Đúng vậy, rất thú vị." Tô Diệu lẩm bẩm.
Đơn giản là hai tên dở hơi.
Hắn ta muốn nói rằng mình thực sự không nhận ra hai con hàng này, nhưng tiếc là đã bỏ lỡ mất cơ hội đó..
Nhưng cứ như vậy, có bốn người trong hàng ngũ của bọn hắn.
Cảm giác này có chút giống như bốn vị sư phụ và đệ tử từ thời Đông Thổ Đại Đường đi về phía Tây để thỉnh kinh vậy..
* * * Không, nghe nói rằng có bốn vị sư phụ và đệ tử đi thỉnh kinh, nhưng trên thực tế thì phải có năm vị mới đúng, và vẫn còn có một con tiểu bạch long.
Chính lúc nghĩ như vậy..
"Ơ, thật trùng hợp nha?"
Đột nhiên Nguyệt Khả Tuệ không biết từ chỗ nào bay ra rất giống là vai nam chính trong Game Girl And Love khi đang đi trên đường đột nhiên xuất hiện nữ sinh mang theo một chuỗi dài khung chat.
"Hả? Các cậu chuẩn bị đi ăn thịt nướng? Thật đúng là quá trùng hợp rồi, tớ vừa vặn cũng đang chuẩn bị đi tìm nơi ăn cơm tối." Nguyệt Khả Tuệ lộ ra mỉm cười.
Trùng hợp? Thật sự là trùng hợp sao?
Tô Diệu quan sát một chút Nguyệt Khả Tuệ.
Lần này hắn ta thấy cô đã trang điểm một chút, còn dán miếng dán mí mắt mà cô đã dùng trong chuyến đi vừa rồi, cô mặc một chiếc váy ngắn tay dài màu đỏ nhạt, đi tất đen, trên người cô mơ hồ có thứ gì đó tung bay ra như mùi nước hoa..
* * * Cảm giác không giống như một cuộc gặp gỡ tình cờ, mà giống như một vị tướng đã chuẩn bị vẹn toàn và trang bị mũ giáp vũ trang đầy đủ.
Trên thực tế, điều này thực sự cũng không sai.
Theo kế hoạch ban đầu, Nguyệt Khả Tuê đáng lẽ nên là "Trùng hợp" đi ngang qua cửa nhà Tô Diệu chiều nay, muốn chào hỏi.
Kết quả cô gõ cửa hỏi thăm, mới biết được hôm nay Tô Diệu thật ra đã hẹn đi ăn cơm với một người gần trường học, cho nên cô lập tức điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu, vội vàng chạy tới đây, gặp được vài người quả nhiên là "Trùng hợp".
Một cách tự nhiên, Nguyệt Khả Tuệ cũng gia nhập vào đội hình của bọn hắn.
Cho nên hiện tại vấn đề lại tới, phải đi ăn ở đâu đây?
Trước khi gặp mặt Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt đối với vấn đề này là không có chút đầu mối nào.
Nhưng không sao cả, giờ họ có hai chuyên gia tự nhận là có kinh nghiệm, ăn hết các cửa hàng thịt nướng gần đó gia nhập vào bọn hắn.
"Hả? Đi ăn ở đâu? Này, cứ yên tâm đi theo tớ là được rồi." Trương Tường tự tin vỗ ngực, "Tớ biết một cửa hàng tương đối tốt!"
Bởi vì không ai có ý kiến gì khác, mọi người đều đi theo Trương Tường.
Tô Diệu tự hỏi dù sao cũng là thịt nướng, các cửa hàng khác nhau làm sao có thể khác nhau được?
Rồi sau đó hắn sớm phát hiện ra rằng mình đã sai..
Mười phút sau, một nhóm năm người đến một quán thịt nướng ngoài trời, con phố bày đầy bàn ghế xếp, và có một cái lò nướng còn chưa bắt lửa.
"Đến rồi, cửa hàng thịt nướng." Trương Tường chống nạnh một bên, "Quanh đây nhà này là ngon nhất!"
Tất cả mọi người "..."
Được thôi, bạn nhất định phải nói là nướng thịt..
Ngược lại là giống như cũng không sai..
Chú giải:(1) Trong tiếng Trung vì một từ đồng âm khác nghĩa nhiều nên khi họ giới thiệu tên thường giải nghĩa từ đó cho người được giới thiệu hiểu rõ tên mình tránh nhầm lẫn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...