Chiến Vương Long Phi

Tuy nói là thương lượng chính sự nhưng Bách Lí Tân lại chọn địa điểm là ngự hoa viên, nói rằng hoàn cảnh tốt thì tâm trạng mới tốt, nơi đây rất thích hợp để bàn luận.

Khi Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã đến đều khiến cho tất cả mọi người phải mở to hai mắt, nhìn hai người bọn họ như quái vật.

Quen biết nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy hai người tách ra, không còn dính nhau như sam nữa mà là một trước một sau cách nhau một trượng, nhưng nhìn sắc mặt của hai không giống như đã tranh cãi với nhau cho lắm. Nhưng nếu vậy thì tình trạng này là gì đây? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái người đang vui vẻ đi đằng trước, Long Chiến Nhã.

"Đều nhìn Bổn vương phi như vậy làm cái gì?” Nhìn lướt qua vị trí ngồi của mình, Long Chiến Nhã nhếch mày sau đó cười cười, đi đến nơi Liễu Thừa Phong đang ngồi, “Phong vương, có thể làm phiền ngài đứng lên một chút được không?”

"A? Ồ, có thể.” Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng nếu chỉ đứng lên một chút thì không sao. Mặc dù Long Chiến Nhã bây giờ đang cười nhưng ai biết được tâm trạng thật sự như thế nào, nếu không cẩn thận giẫm phải thuốc nổ có thể sẽ gặp xui xẻo nha.

"Cám ơn." Lễ phép cười một tiếng, Long Chiến Nhã ngồi xuống vị trí của Liễu Thừa Phong.

"Chiến Vương phi, vị trí của ngài ở phía bên kia.” Bách Lí Linh khó hiểu nhìn Long Chiến Nhã, ánh mắt cũng liếc nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Đó là ngài sắp xếp, nhưng bây giờ Bổn vương phi muốn ngồi ở chỗ này, không được sao?”

"Này. . . . . ." Bách Lí Linh khó xử nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Cứ để nàng ngồi đi.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Mặc Sĩ Lưu Thương đi đến vị trí của mình ngồi xuống, “Hôm qua Bổn vương mắc phải sai lầm, hiện tại đang chịu hình phạt của Vương phi.” Mặc Sĩ Lưu Thương có lòng tốt giải thích nghi hoặc của mọi người.

"A?" Mọi người đều đần ra cả rồi. Chuyện xảy ra hôm qua, người thông minh đều biết đó cái bẫy do Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên thiết kế, hơn nữa theo như biểu tình của Long Chiến Nhã lúc đó thì hẳn đã biết rõ rồi mới phải, nói như vậy, Chiến vương đã sai lúc nào?

"Là do Bổn vương đã quá chủ quan.” Nếu đã nói đến đây thì Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không ngại giải thích thêm một chút, “Phong vương, mời ngồi, hay là Phong vương có ý kiến gì với vị trí bên cạnh Bổn vương?”

"Không có, không có." Lão nhân gia ngài nhăn mày như thế kia thì ai mà dám ý kiến gì nữa chứ. Nuốt hết ủy khuất vào trong, Liễu Thừa Phong bước đến vị trí bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xuống, đó là chỗ ngồi lúc trước của Long Chiến Nhã.


"Nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, vậy bắt đầu vào chuyện chính thôi.” Giọng nói ôn hòa của Mặc Lam vang lên. Thảo luận chính sự, ngoại trừ Long Chiến Nhã và Hách Liên Hiểu là hai nữ nhân có tư cách đàm luận ra thì không có nữ nhân nào khác được phép tham dự vào, cho nên, hôm nay, Hoàng hậu của Mặc Lam cũng không đi cùng.

"Mời mọi người mang bản đồ đã phân chia lúc trước ra.” Bách Lí Tân là thái tử Đông Lạc quốc, Lục quốc yến lần này, công dụng duy nhất của hắn chính là làm người chủ trì, chỉ có thế.

Tất cả mọi người đã mang bản đồ ra, duy chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương, tay đã đưa vào trong áo mà vẫn chưa thấy hắn lấy ra.

Long Chiến Nhã đang chơi đùa với mấy ngón tay của mình thì bỗng cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm trên người, vừa ngẩng đầu thì đã thấy ngay gương mặt của Kỳ Dương ở trước mắt.

Sao vậy? Long Chiến Nhã nhếch mày ngầm hỏi. Nàng lười quay đầu lại.

Bên kia. Kỳ Dương cũng liếc mắt ý bảo Long Chiến Nhã nhìn về hướng kia.

Phiền toái. Bĩu môi một cái, Long Chiến Nhã bất đắc dĩ quay đầu lại, chống lại ánh mắt ai oán của Mặc Sĩ Lưu Thương. Liếc nhìn động tác của hắn, khóe mắt Long Chiến Nhã co giật. Không phải chỉ cách xa hắn một chút thôi sao, về phần ai oán, muốn nàng nói với hắn nhiều hơn mấy câu ư?

"Lấy ra đây."

Ba chữ ngắn gọn lại giống như mệnh lệnh của nữ vương, Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức lấy bản đồ ra nhưng sau đó lại không có động tác gì khác.

"Đặt trên bàn.” Long Chiến Nhã liếc mắt.

Đặt bản đồ lên bàn, Mặc Sĩ Lưu Thương suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống, nét mặt nghiêm nghị. Không có làm cho tiểu nữ nhân phải mở miệng nói chuyện nữa.

Mọi người đều ngơ ngác. Chuyện gì thế này……

Những mảnh bản đồ đã đầy đủ, mọi người bắt đầu ghép chúng lại.


"Cái này, ở chỗ này chăng?” Hách Liên Hiểu cầm lấy một mảnh, do dự.

"Không phải, giống nơi này hơn.” Mặc Lam chỉ vào một mảnh nhỏ bên cạnh.

"Có vẻ vậy."

"Ối? Cái này đặt ở đâu đây?” Liễu Thừa Phong vò đầu.

"Có phải nơi này không?” Hách Liên Ảnh hỗ trợ.

Thật vất vả mới ghép xong thành một mảnh lớn, mọi người nhìn lại bản đồ, tất cả đều nhíu mày.

"Sao ta lại cảm thấy không đúng lắm?” Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn mọi người.

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Mọi người đều đã có thói quen khi nói chuyện hay thảo luận với nhau đều xưng hô ‘ta’ với ‘ngươi’.

"Lưu Thương cùng Chiến Nhã. . . . . . Lưu Thương, Chiến Nhã?"

Mọi người vừa quay đầu lại ngay lập tức đen mặt.

Tất cả mọi người muốn ghép hoàn chỉnh bản đồ cho nên đều tập trung đến bàn đá, chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương cùng với Long Chiến Nhã là vẫn ngồi vững như núi ở vị trí của mình. Long Chiến Nhã đang chơi đùa mấy ngón tay của mình còn Mặc Sĩ Lưu Thương thì đang ngắm Long Chiến Nhã chơi đùa.

"Lưu Thương, Chiến Nhã, có thể đến đây giúp một chút hay không?” Gân xanh trên thái dương của Bách Lí Linh nhảy nhót không thôi.


"Ồ, được thôi, sao thế?" Long Chiến Nhã thoải mái đứng dậy, đương nhiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đứng lên. Thật ra hắn thích đứng hơn, bởi vì như thế thì khoảng cách giữa hắn và tiểu nữ nhân sẽ thu hẹp một chút.

"Bản đồ này, hình như không đúng."

"Dĩ nhiên là không đúng rồi." Nhìn lướt qua thành quả của mọi người, Long Chiến Nhã nâng trán, "Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên hình dạng của bản đồ?"

"Không lẽ Chiến Nhã còn nhớ?" Tuy chỉ là câu hỏi nhưng Mặc Lam cũng đã biết đáp án.

"Là như thế này." Đôi tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã quét qua trên bàn, bận rộn mấy cái thì đã ghép xong, "Không phải là bản đồ của Vạn Dạ đại lục hay sao!"

Mọi người đều kinh ngạc, nếu Long Chiến Nhã nói trước thì bọn họ đã ghép xong từ sớm, nhưng mà cho dù có biết thì cũng không thể nhớ rõ hình dáng bản đồ của Vạn Dạ đại lục như Long Chiến Nhã, kể cả hình dạng ngũ quốc như thế nào hay đường viền biên giới đều rất chính xác.

"Sao lại có nhiều chỗ bị đánh dấu vậy?"

Trên bản đồ màu vàng có sáu chấm đỏ, trong đó có một chấm là hải đảo mà bọn họ đã đến còn năm chấm khác đều nằm ở những nơi nguy hiểm nhất trong năm quốc gia. Có cánh đồng tuyết ở Long Ngự quốc, trung tâm sa mạc ở Đông Lạc quốc, cánh rừng sầm uất ở Thương Lộ quốc, núi lửa ở Vân Hòa quốc, một chấm còn lại thuộc về Nam Trấn quốc và cũng là chấm đỏ to nhất trên bản đồ, sau khi hỏi rõ thì biết được nơi này chính là Hoàng Lăng Nam Trấn quốc.

"Có ý gì?" Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, lại thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đang nhìn Long Chiến Nhã, cho nên mọi người thống nhất dời ánh mắt về phía Long Chiến Nhã.

"Đều nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải là người đã cất giấu bảo tàng, làm sao biết đây là cái gì.” Long Chiến Nhã trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương một cái. Nhìn nàng mãi như thế làm cái gì, nhìn suốt hai năm còn chưa đủ sao?

Mặc Sĩ Lưu Thương cười vui vẻ, rốt cuộc cũng dời sự chú ý lên bản đồ.

"Nói không chừng, bảo tàng được giấu ở hoàng lăng của Nam Trấn quốc.” Mặc Sĩ Lưu Thương không nhanh không chậm nói một câu.

"Vậy chúng ta trực tiếp đến Hoàng Lăng Nam Trấn quốc!"

Mọi người khinh bỉ liếc nhìn người vừa nói, Bách Lí Tân. Hoàng lăng của một nước là nơi người muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Hơn nữa, nếu dễ dàng tìm được như thế thì đánh dấu nhiều nơi như vậy làm cái gì? Cho đẹp mắt sao?

Cảm giác được ánh mắt mọi người ánh mắt, Bách Lí Tân đỏ mặt cúi đầu.


“Đến thử từng nơi xem.” Mặc Lam đề nghị.

"Cũng được. Nhưng nếu đi từng nơi như thế thì tốn rất nhiều thời gian.” Kỳ Dương nhíu mày.

"Nếu tách ra thì sao? Mọi người đều đến nơi được đánh dấu trên quốc gia của mình?" Liễu Thừa Phong đề nghị.

"Không ổn." Bách Lí Linh lắc đầu, "Có nhiều thứ một mình sẽ không thể chú ý được, mọi người cùng đi sẽ chú ý nhiều hơn một chút.”

"Hay là như vậy đi, giữ lại tàng bảo đồ này thêm hai năm nữa. Trong thời gian hai năm này mọi người đều bình ổn lại thế cuộc của nước mình sau đó rồi hãy lên đường tầm bảo, về phần quốc sự thì làm phiền Long Chiến Nhã hỗ trợ một tay.”

"Cho ta bạc sao?" Long Chiến Nhã liếc mắt nhìn Hách Liên Hiểu, nói ra một câu khiến cho hắn đỏ hết cả mặt.

"Chiến Nhã, ngươi rất thiếu tiền sao?" Kỳ Dương còn nhớ rất rõ, trong hành trình tầm bảo lần trước, Long Chiến Nhã cũng không ít lần ‘tống tiền’ bọn họ, sau khi trở về liền phái người đến quý phủ đòi nợ, loại chuyện đi đòi nợ hoàng thất của một quốc gia như thế này cũng chỉ có duy nhất nàng mới dám làm.

"Đương nhiên." Long các xây dựng cần bạc, dù Bách Lí Mạch nói nàng không cần quan tâm nhiều đến Minh hay Y cốc, nhưng bây giờ bên cạnh nàng còn có Dạ điện cùng với phủ Chiến vương, thậm chí còn phải phát triển Long Ngự quốc, kinh phí quân bị, nàng có thể không nghèo sao?

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương. Chiến vương gia à, ngài vẫn chưa cho nữ nhân của ngài tiền tiêu vặt hay sao? Vì sao nàng lại thiếu bạc như vậy chứ? Nàng thiếu bạc cũng không quan trọng, quan trọng là khi không có bạc nàng lại ‘hãm hại’ bọn họ nha!! Chiến vương gia, van cầu ngài hãy đưa cho nàng một ít bạc đi!

Mặc Sĩ Lưu Thương cũng rất ngạc nhiên. Bọn họ rất nghèo sao? Tại sao hắn không biết nhỉ? Cuộc sống của bọn hắn trôi qua cũng không tệ lắm nha.

Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương mờ mịt không hiểu chuyện gì, Long Chiến Nhã thở dài. Ai, thật đúng là không thể trông cậy vào nam nhân trong những chuyện này.

"Quen biết mọi người cũng đã lâu, ta sẽ tính giá hữu nghị, lấy chín mươi lăm phần trăm thôi.” Long Chiến Nhã bĩu môi, bày ra vẻ mặt ‘ta đây đã đại giảm giá rồi’.

"Có ý gì?" Chín mươi lăm phần trăm là cái gì?

"Nói thẳng ra là, nếu như giá các người phải trả là một trăm lượng, khi đó ta sẽ tính giá hữu nghị, chỉ lấy của các người chín mươi lăm lượng."

Đây mà là giá hữu nghị? Chỉ kém có năm lượng? Nữ nhân này đúng là vô lương tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui