Học kì mới đã bắt đầu, bọn Harry dọn sang phòng ngủ cho học sinh năm thứ hai. Đây là thời điểm các học sinh tưng bừng thảo luận những chuyện mới mẻ trong dịp hè, còn mấy nữ sinh thì được dịp khoe bày mấy bộ quần áo xinh đẹp. “Ê, Harry, mùa hè thế nào?” Gặp loại vấn đề thế này thì Harry luôn bảo trì nụ cười trên môi cùng câu trả lời: “Cũng không tệ lắm!” sau đó liền vội vàng kiếm đề tài nói lảng sang chuyện khác. Trên thực tế thì mùa hè này của nó rất là sảng khoái, nhưng tin tức về Tử Thần Thực Tử đã bị ông Fudge phong toả, hơn nữa nó cũng chẳng muốn mọi người phải sống trong sợ hãi hoài nghi, cho nên những thứ như Quidditch nó chỉ có thể tìm Hermione để trò chuyện.
“Harry này, cậu thật sự là quá trấn định rồi đấy!” Khi tụi nó đang thảo luận về chương trình học trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên của học kì thì Hermione lại bật ra một câu như vậy. Trong mắt cô bé thì việc có thể tẩu thoát thành công khỏi năm tên pháp sư trưởng thành là một chuyện chứng tỏ thực lực rất mạnh, hơn nữa, cái người dư năng lực làm việc đó lại ngậm kín miệng với tất cả mọi người, kể cả bạn bè như mình.
“Chẳng lẽ tớ nên thì thầm với bất cứ ai là tớ bị bọn Tử Thần Thực Tử tấn công sao? Đó là chuyện của Bộ Pháp thuật.” Harry thoải mái đàm luận, như thể ông Fudge có khả năng công bố chuyện này vậy. “Tớ làm tốt chuyện của tớ là được rồi.”
“Cũng đúng, mà giáo sư Rold còn muốn đích thân phụ đạo cho cậu mà…” Nhắc đến chuyện này, Hermione lại hưng phấn lên. “Tớ chắc là cậu sẽ học được rất nhiều thứ! Hơn nữa…” Cô bé đột nhiên ngừng nói, ánh mắt lấp lánh như sao còn hai gò má thì ửng đỏ.
Harry và Tom liếc nhìn nhau, trong ngực cũng thấy bất đắc dĩ. Hermione thì chẳng vui tí nào, cô bé liếc hai thằng con trai một cái rồi dứt khoát đẩy cánh cửa phòng học bước vào.
Bên trong đáng lẽ ra phải có từng dãy bàn học nằm ngay ngắn, thì nay chúng đã biến mất. Hơn nữa, Harry cảm thấy lớp học hình như đã được thêm cái bùa mở rộng, nhìn qua tựa như một vùng hoang vu rộng vô bờ bến, khắp nơi chỉ độc một màu xám, đá vụn hỗn độn, mấy ngọn cỏ úa vàng vật vờ theo từng cơn gió thu hiu quạnh.
Không ít học sinh đã đến lớp, và biểu tình trên mặt ai cũng là vẻ hoang mang hệt như bọn Harry Hermione. “Tụi mình không đến nhầm nơi chứ hả?” Hermione ngập ngừng hỏi, nhưng trong lòng ai cũng biết đáp án là không. Đúng lúc này, khi mà không khí trong lớp học vừa bắt đầu sôi động lên thì một cánh cửa đột nhiên hiện ra giữa không gian – Giáo sư Rold đã tới. Harry nhìn thấy một góc hành lang quen thuộc của Hogwarts sau lưng thầy.
Bước đến nơi đáng lẽ ra phải là cái bục giảng, thầy ấy nhìn xuống từng gương mặt hiện rõ vẻ phấn khích của lũ học trò. “Nhìn qua thì có lẽ các trò thích cách bố trí thế này, đúng không?” Đám học sinh gật đầu lia lịa, còn có một nam sinh bên nhà Ravenclaw mà Harry chẳng biết là ai giơ tay lên hỏi: “Thưa Giáo sư, chúng ta sắp sửa mô phỏng thực chiến ạ?”
Nụ cười trên mặt giáo sư Rold sâu hơn một chút. “Cũng không khác mấy… Ta cảm thấy các trò nên có cơ hội thực hành pháp thuật của mình, chỉ biết đọc trong sách giáo khoa thôi là chưa đủ.” Thầy đi sang bên kia, gõ gõ lên không khí, lúc ấy mọi người mới phát hiện ở đó tựa hồ có một bức tường trong suốt như thuỷ tinh. “Bên trong này có một loài sinh vật mà Bộ Pháp Thuật phân loại ba sao, là một loại quái chẳng có gì nguy hại…” Ngừng lại một chút, đợi cho đám học sinh ong ong thảo luận đâu vào đấy rồi thầy mới tiếp tục đặt câu hỏi: “Ai muốn là người đầu tiên thử đối mặt với chúng nó nào?”
Cả lũ học sinh đều dán sát mắt mình vào mặt kính trong suốt mà nhìn vào bên trong, ngoại trừ cát vàng thì chỉ còn đá cuội, làm gì có bóng dáng sinh vật nào? Hơn nữa, giáo sư Rold cũng đã dùng từ chúng nó, chẳng có ai nguyện ý biến mình thành kẻ ngốc không biết tự lượng sức, dù sao thì cũng là trước mặt cả lớp chứ bộ.
“Tớ biết là cái gì rồi…” Hermione nhỉ giọng thì thầm: “Quái đầu to – một loại quỷ.”
Harry được Hermione nhắc mới nhớ ra trong quyển “Sinh vật thần bí” có giới thiệu qua loài này. Quả thật cũng không phải sinh vật nguy hiểm gì. Thấy hình ảnh cô nàng Hermione cắn môi do dự phản chiếu trong bức tường thuỷ tinh, Harry chắc chắn là cô nàng đã tìm được cách đối phó rồi, chỉ là chưa biết pháp thuật có hữu hiệu như mong đợi hay không thôi.
“Không có ai sao? Chà…” Giáo sư Rold hiển nhiên có chút ngạc nhiên, bởi lớp học nãy giờ vẫn luôn im lặng. Harry giơ tay. “Một sư tử nhà Gryffindore muốn thử sức, tốt lắm!” Thầy vỗ tay, ý bảo mọi người lùi ra sau một chút rồi dùng đũa phép vẽ một hình cung trong không khí, một cánh cửa vòm bỗng nhiên xuất hiện. “Nào, Harry, chuẩn bị đũa phép của trò sẵn sàng nhé!”
Dưới ánh mắt khẩn trương và chờ mong của đám bạn, Harry đẩy cánh cửa vòm bước vào. Không khí bên trong mang lại cảm giác khô nóng, như thể nó thật sự đặt chân lên một vùng sa mạc. Nó cẩn thận tiến tới đồng thời cũng đánh giá xung quanh, nếu chú ý một chút có thể nhận ra có vài cục đá tròn trịa một cách kì lạ, lại còn xù lông nữa.
Đám học sinh bên ngoài đều trợn to mắt mà nhìn, bởi vì có mấy hòn đá rõ ràng là đang động đậy. Harry vừa đi vào trong không lâu đã có người nhìn ra chút khác lạ: một hàng dài mấy hòn đá từ từ đi theo lưng nó. Đã có vài người đoán ra lai lịch cái thứ sinh vật bên trong, nhưng dù sao thì với số lượng như vậy cũng khiến không ít người bị doạ cho sợ hãi.
Harry vừa đi vùa dùng khoé mắt quan sát tình hình sau lưng, càng ngày càng có nhiều con quái đầu to bị nó thu hút, bốn cái chân ngắn ngủn cật lực bò trên dải cát nóng, hàng quân sau lưng nó lại dài thêm. Harry thật ra chưa từng đối phó với mấy thứ này bao giờ, nhưng trong sách có nói chỉ cần vài cái bùa đơn giản như bùa choáng là đã có thể đuổi tụi nó đi. Vậy là nó đại khái chỉ cần thử mấy thứ như bùa choáng, bùa giam cầm hoặc bùa đóng băng là được?
Mọi chuyện còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng của nó nữa. Sau khi khoảng chục con quái bị bùa chú của nó trói chặt toàn thân, mấy con khác thoáng thấy tình hình bất ổn đã nhanh chân chạy mất. Qua một lớp thuỷ tinh nó thấy được nụ cười của Hermione và cô bé còn nói câu gì đó mà nó nghe không rõ. Khi thấy dấu ra hiệu của thầy Rold, Harry bước ra ngoài. Nghênh đón nó ở phía bên kia cánh cửa là tiếng vỗ tay ào ào cùng cái ôm chầm của Hermione.
“Harry đã làm cực kì tốt!” Giáo sư Rold mỉm cười nhìn tụi học trò: “Các trò đều đã biết cách đối phó với quái đầu to rồi phải không? Bây giờ tiến hành nhé, từng người một sẽ vào trong, nhớ là phải biết lựa thời cơ mà ra tay, nếu không tụi nó sẽ bám theo các trò không tha đâu, đến lúc đó các trò sẽ biến thành tù binh của sự tuyệt vọng. À còn nữa, nếu có trò nào phát hiện pháp thuật của mình chưa đủ như mong ước thì cứ thoải mái đá tụi nó mấy cái nhé!” Cả đám học sinh cười rộ lên, hiển nhiên là chẳng có ai nghĩ rằng mình cần sài đến cái giò.
Harry nhìn chúng bạn lần lượt đi vào rồi đi ra. Hermione làm tốt ngang ngửa nó, tuy hơi khó tin nhưng bùa chú nào của cô bé cũng hiệu quả. Những người khác thì không được may mắn như thế, đầu đũa phép nào cũng chỉ có thể xịt ra vài tia lửa bé tí tẹo chứ đừng nói đến việc bùa chú thành công. Cuối cùng, kết cục định sẵn cho hầu hết mọi người trong lớp là phải chật vật giơ chân lên mà đá.
Sự thật này hoàn toàn đánh bại tinh thần háo hức của tụi nhỏ khi năm thứ hai vừa mới bắt đầu. Giáo sư Rold liền ra bài tập là rèn luyện bùa choáng hoặc bùa trói, hoặc bất kì bùa chú nào khả dĩ dùng chống lại tụi quái đầu to đều được, tiết học tiếp theo sẽ tiếp tục thực hành.
“Harry, con chờ một chút.” Tan học, lúc Harry đang cùng Tom và Hermione sánh bước đến cánh cửa phòng học như bình thường thì đột nhiên thầy Rold gọi nó lại. “Thầy nghĩ là thầy trò mình cần trao đổi một chút về chuyện lớp học bổ túc.” Hermione hít hà khe khẽ, quăng cho nó một ánh mắt tràn đầy hâm mộ rồi mới kéo tay Tom đi ra ngoài. Harry nhìn mấy người bạn của mình, lại quay sang nhìn nhìn giáo sư Rold, chỉ thấy thầy đang trầm tĩnh nhìn mình thì không khỏi cảm thán: quả nhiên là cha nuôi của Tom, ngay cả ánh mắt cũng không khác nhau mấy.
“Thầy có biết việc năm nay con tham gia đội Quidditch.” Thầy Rold nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng con!”
Đôi mắt đen láy của thầy không hiểu sao lại khiến nó nhớ đến cái buổi học Bay cuối học kì. “Cám ơn.” Khi thốt ra những lời này, chính nó cũng cảm thấy ngạc nhiên. “Dạ, ý của con là thời gian luyện tập Quidditch là tối thứ ba và sáng thứ bảy.” Nó vội vàng bổ sung, còn không quên lục cái thời khoá biểu ra đưa luôn cho thầy. “Còn có nhiêu đây nữa, trừ những giờ đó ra thì thời gian còn lại con đều rảnh.”
Giáo sư Rold cầm lấy tấm da dê nó đưa, nụ cười nở rộ trên môi. “Con có biết không? Vì sao mà thầy cô lại không cho con cỡi chổi vào năm thứ nhất ấy?”
Harry trừng mắt. Nó đã rất cố gắng che dấu vậy mà vẫn bị nhận ra… không biết Tom có bị trách phạt không nhỉ? Mặc dù thế, giáo sư Rold có vẻ như không quá chú ý đến vấn đề này, thầy chăm chú nhìn xuống cái thời khoá biểu của Harry. “Thầy nghĩ chúng ta cần sắp xếp một khoảng thời gian cố định luôn… Trước mắt thì cứ tối thứ bảy đi,” thầy ngước lên nhìn Harry, “hai tuần một lần, nếu có gì thay đổi thì cứ nói với thầy.”
Harry gật đầu: “Được ạ,” trong lòng lại thầm giật mình sao ngữ khí giáo sư Rold lúc nói chuyện không giống như giữa thầy giáo với học trò, mà giống như giữa những người bằng hữu thân quen đã lâu hơn.
“Văn phòng của thầy thì chắc là con đã biết nó ở đâu.” Giáo sư Rold tiếp tục hỏi, chờ đến khi Harry gật đầu xác nhận rồi thầy mới nói tiếp: “Mật khẩu là Lễ Phục Sinh.”
Harry sửng sốt mất một lúc: “Lễ Phục Sinh?”
“Đúng vậy.” Thầy Rold lại dường như chẳng hề để ý: “Bởi vì cái ngày thầy được nhận chức là đúng Lễ Phục Sinh.”
Harry đã quăng luôn cái cảm giác tội lỗi khi vi phạm nội quy nhà trường qua một bên: “Tuần này bắt đầu luôn sao? Giáo sư? Con có thể hỏi là con sẽ học cái gì được không?”
“Đúng vậy,” Giáo sư Rold nở một nụ cười, nâng tay lên như thể muốn vỗ đầu Harry, nhưng rồi bàn tay ấy chỉ dừng lại ở vai nó. “Đến lúc đó con sẽ biết. Thầy chỉ có đề nghị duy nhất cho con là ăn cho no bữa trưa, nhớ mang theo đũa phép, thế thôi.”
Harry chào tạm biệt thầy rồi ra khỏi lớp học, để lại một người một mình trong căn phòng với khuôn mặt biểu cảm khó lường.
Mới đây mà sáng thứ bảy đã đến. Từ sớm tinh mơ Harry đã bị anh Wood lôi từ trên giường xuống, nó đành phải mắt nhắm mắt mở mà mặc bộ đồng phục đỏ tía của đội vào, tròng thêm cả cái áo choàng cho đỡ lạnh. Đây là lần đầu tiên nó tham gia buổi huấn luyện Quidditch với cả đội bóng, đó giờ chỉ có anh Wood là biết được thực lực của nó, có lẽ là thêm cả Tom, những người còn lại đều chưa hay biết gì. Harry cầm cây chổi Nimbus 2001 của nó ra khỏi kí túc xá, lòng thầm cảm thấy may mắn là chẳng ai bu lại hỏi đông hỏi tây gì. Đời trước của nó bị Colin Creevey điên cuồng sùng bái, lần nào tan học cũng bị chặn lại, giơ tay nhấc chân gì cũng bị chụp lén, mấy thứ đó nó chịu đủ rồi, nên nó chẳng hi vọng đến cái việc tập luyện Quidditch cũng bị người dòm ngó. Tuy vậy tình hình về lại phòng sinh hoạt chung sau buổi tập luyện thế nào nó chưa dám nói trước, Harry nhún vai, thôi đến lúc đó nghĩ biện pháp cũng được.
Đợi đến lúc nó bước chân vào phòng thay quần áo thì những thành viên khác đã đến đông đủ cả. Nhìn qua một lượt thì chỉ có anh Wood là tỉnh như sáo, mấy người khác không ngáp thì hai vành mắt cũng đen thui, một chị năm thứ tư hình như còn dựa lưng vào tường mà ngủ. Phát hiện ra Harry đầu tiên chính là anh em sinh đôi nhà Weasley: “Harry!” Ré tên nó xong cả hai cùng quay sang anh Wood: “Đây là Tầm thủ mà giáo sư McGonagall tìm tới cho chúng ta?”
Wood hiển nhiên là đắc ý vô cùng: “Chính xác! Harry có thể nói là vũ khí bí mật của chúng ta, tốc độ của cậu bé quả là rất kinh người…” Nói xong anh chàng liền giơ lên cái sơ đồ sân bóng Quidditch, cho nó một cái gõ đũa phép, xoa xoa hai bàn tay vào nhau bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Bởi thế nên anh đã đề ra một chiến thuật mới…”
Nhưng lực chú ý của mọi người đã không còn dành cho anh chàng nữa. Hai anh em Weasley mỗi người ôm lấy một bên cổ Harry, muốn nghe nó kể xem tại sao giáo sư McGonagall lại chọn nó, Katie Bell và Angelina Johnson ngồi cùng một băng ghế thì đang dùng ánh mắt đánh giá để nhìn nó, còn Alicia Spinnet thì hình như đang ngủ rất say, một chút phản ứng với mấy lời của anh Wood cũng không có.
Đến lúc anh Wood giảng giải xong cả cái mô hình chiến thuật của ảnh thì mặt trời đã lên cao thật cao, Harry theo anh đi vào sân bóng mà cảm thấy vừa mệt vừa đói. Vừa rồi hai anh em Weasley phát hiện ra cây chổi Nimbus 2001 của nó đã hét tung cả nóc nhà lên rồi, bất quá Harry biết rõ nó không phải chỉ vì cây chổi mới được tuyển vào đội, bởi dựa vào ánh mắt cô nàng Alicia Spinnet nãy giờ nhìn nó thì hình như cô nàng đang có cái hoài nghi ấy.
“Cậu chưa tập xong à?” Thanh âm của Hermione vang lên, cô bé đang ngồi cùng với Tom trên khán đài.
Harry hâm mộ nhìn rổ bánh mì nướng với lọ mứt trên tay hai đứa bạn: “Còn chưa bắt đầu nữa là… Anh Wood mới chỉ giảng xong chiến thuật à.”
Tom theo ánh mắt nó nhìn đến bữa ăn sáng trên tay mình, đôi lông mày nhíu nhíu: “Chưa ăn sáng à?” Nói xong cậu dùng gõ cây đũa phép một cái, mứt trái cây tự động quết lên miếng bánh mì sau đó bay đến tay Harry.
“Cám ơn!” Harry đã đói đến mức gần xỉu, nên chỉ hai ba lần mở miệng nó đã giải quyết xong cái bánh. Đột nhiên nhận ra xung quanh chẳng còn âm thanh nói chuyện gì nữa, nó nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy Hermione đang che miệng, vẻ mặt cô bé rất khiếp sợ, mà biểu tình mấy thành viên khác trong đội cũng chẳng khác Hermione là bao.
“Làm sao vậy?” Harry nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống họng, mơ hồ hỏi.
“Thần chú không tiếng động!” Miệng George chỉ có thể nói được đến thế, anh chàng đang hoàn toàn bị vây trong trạng thái kích động.
“Nó mới học năm thứ hai thôi mà!” Fred choáng váng. Bùa phép không tiếng động là giáo trình của năm thứ năm, hơn nữa không phải ai cũng có thể thực hiện được, vì cớ gì mà tên nhóc năm thứ hai này lại giải quyết một cách ngon ơ như thế chứ?
“Đây chính là học sinh xuất sắc nhất năm thứ nhất phải không? Thật sự là rất lợi hại ha!” Angelina Johnson cũng tỏ ra kinh ngạc với bội phục.
“… Nhóc ấy cười kìa! Quá mê người luôn!” Nghe được câu này Harry mém chút nữa đã té ụp mặt lên đất. Có lầm hay không vậy? Vất vả đứng cho vững, nó quay lại để thấy được vẻ mặt mê say của Katie Bell. Nó lại nhìn sang Tom, rồi lại quay sang Katie, trong lòng bỗng dưng có vị chua khó hiểu. Này này! Bà chị đang si mê một thằng nhóc nhỏ hơn mình đến hai tuổi đấy hả? Harry tức tối nghĩ thầm trong bụng.
Kết quả là khi buổi tập luyện kết thúc, ngay cả khi tất cả mọi người đều tỏ vẻ thán phục khả năng bay lượn của Harry, và không còn bất kì người nào dùng loại ánh mắt dò xét đánh giá với nó nữa thì Harry vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Nghĩ đến việc ngày càng có nhiều người chú ý đến tụi nó, Harry bỗng cảm thấy bất an