“Mới tiếng trước chỗ này là một mảnh vảy cực lớn, mà bây giờ thành một khu rừng rậm rạp rong rêu lởm chởm, mặt đất khô cứng nhìn sơ qua chả khác gì một khu rừng đã tồn tại hơn trăm năm.”
Mấy người còn lại cũng gật đầu cảm thán.
“Thiếu chủ bây giờ chúng ta phải làm gì khi kế hoạch đã đi quá xa.” Vương Trung quay đầu về phía hắn nói.
Mạc Hiểu Nam ngay lập tức trả lời: “Điều cần làm bây giờ là tìm hiểu đường đi nước bước của nơi này, xem thử bây giờ chúng ta đang ở đâu để có thể lập ra một kế hoạch mới.”
Ngay lúc hắn đang nói thì bên trong khu rừng hai người Liễu Phi Phi và Lâm Phi Nhi đi ra, trên mặt còn mang theo chút mãn nguyện, hiển nhiên lúc đi thay đồ đã gặp được một chút gì đó.
Mạc Hiểu Nam nhìn thấy ngay lập tức trào phúng một câu: “Ôi cô nương ngươi quên đeo khăn che mặt kìa.”
Lâm Phi Nhi ngay lập tức đưa tay lên mặt sờ sờ, sau đó quay nhíu mày nhìn Mạc Hiểu Nam nói: “Ngươi muốn chết hay sao hả?”
“ y nha, ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi thôi mà, khi về có để mất thứ gì hay không.”
Nàng nghe vậy lập tức thấy khó hiểu, không đến một giây sau nàng quay mặt lại phía sau thì chứng kiến một con giao long to hơn trăm trượng, hai mắt vàng chóe nhìn chằm chằm vào cả đám.
“Chật, không ngờ mới đi một chút lại dẫn con quái vật này đến.” Lâm Phi Nhi nhìn chằm chằm con giao long nói.
“Nhưng tại sao trên lưng Côn Bằng lại moi đâu ra một con giao long thế này.” Vương Dã nói.
“Bởi vì trên lưng của Côn Bằng mang theo bí cảnh chứ gì nữa.” Mạc Hiểu Nam lắc lắc đầu nói.
"Vậy những người khác đã đi đâu rồi!!” Dương Hàn nóng nảy nói.
“Bị nhốt lại bên trong bí cảnh rồi, khi nãy không gian chung quanh có chút giao động ta cảm nhận được một vật nào đó từ hư không bị văng ra, cảm giác giao động ấy giống hệt lúc bí cảnh mở ra, nhưng ta không thể xác định nó là cái gì.”
Liễu Phi Phi nhìn chằm chằm vào con Giao Long cũng mở miệng nhỏ hỏi: “Tại sao ngươi có thể cảm nhận được mà bọn ta thì không?”
“Quá đơn giản bởi vì thiên phú của ta, có thể phát giác được mọi giao động sát khí,.. trong một khoảng cách nhất định.” Mạc Hiểu Nam đưa tay lên mắt sau đó mắt sáng lên một cái sau đó biến mất.
“Nhưng các ngươi cũng đừng bàn tán nhiều, lo mà giải quyết con Giao Long này không là cả đám chết hết bây giờ.”
Dương Hàn lúc này mở miệng cười: “Chỉ là một con Giao Long tu vi Kết Đan sơ kỳ, dù chúng ta đánh không lại thì chạy nó cũng không cản nổi.”
“Ngươi chạy rồi còn bốn người hộ vệ ta để cho nó làm món tráng miệng sao.” Mạc Hiểu Nam đưa tay lên miệng nhẩm nhẩm một một câu, trong tay áo và ống quần của hắn mấy chục tấm vải trắng rơi xuống.
Mặt đất bị tấm khăn trắng đè lún xuống một đoạn, một chấm mực nhỏ sau gáy hắn biến mất, khí tức trên người hắn ngay lập tức bộc phát ra kéo một hơi từ Luyện Khí tầng hai lên đến Luyện Khí tầng mười.
Dương Hàn đứng một bên hai mắt muốn rớt ra ngoài: “Uầy uầy, ngươi đang đùa ta phải không.”
“Không phải là chuyện đùa đâu ngươi đừng lo.” Mạc Hiểu Nam bẻ bẻ tay rốp rốp, nghiêng người qua lại.
Phía sau hắn Bốn người Trác Đa cũng đã tháo hết vải trắng, chấm mực phía sau gáy cũng như Mạc Hiểu Nam biến mất, tu vi lúc này của bọn hắn đột phá từ Bát Mạch lên Luyện Khí tầng ba.
“Uầy, thiếu chủ cách luyện tập này cũng khá là hữu dụng đấy chứ. Mặc dù thân thể có chút ê ẩm nhưng hiệu quả không tưởng được.”
Mạc Hiểu Nam quay đầu lại nói với Dương Hàn một câu: “Lên thôi Dương Hàn đạo hữu ai đứng sau làm …..”
Mạc Hiểu Nam ngay lập tức cầm lên thanh trường thương lao lên, Dương Hàn thấy vậy cũng kinh ngạc không ngớt, bởi vì đây là lần đầu hắn thấy một tên Luyện Khí tầng mười khiêu khích mình như vậy, còn một mình dẫn đầu đánh yêu thú Kết Đan kỳ nữa chứ.
Hắn lắc đầu sau đó lấy ra một thanh kiếm giống hệt Katana lao lên cùng Mạc Hiểu Nam, sẵn tiện hét cho hai nữ tử bên kia: “Lên thôi.”
Liễu Phi Phi cùng Lâm Phi Nhi lấy ra Thiết Phiến cùng ngọc kiếm lao lên.
“Ầm...ầm…”
Phía sau bốn người Trác Đa cũng rất ăn ý, lấy ra mỗi người một lá bùa, nhanh chân chạy lại bốn góc sau đó kích hoạt lá bùa lên, bốn bức tường ngay lập tức được dựng lên bao vây con Giao Long lại hạn chế sự di chuyển của nó.
Bên trong bức tường là trận chiến bốn đánh một rất mãnh liệt, dưới chân đất dường như bị thiên hỏa thiêu thành cát vàng.
“Tầm Thiên Chi Hỏa.” Dương Hàn hét lớn
Một cầu lửa khổng lồ bao phủ con Giao Long lại, bên trong quả cầu lửa con Giao lòng hầu như không một chút tổn hại, hai mắt vẫn đằng đằng sát khí mở miệng ra một luồng màu xanh khí tức phóng ra, ngay lập tức cắt quả cầu lửa làm hai kể cả Bức tường được bốn người Trác Đa dựng lên.
“Ầm!!!” đạo khí tức quét ngang khu rừng làm cây cối trong phạm vi một dặm bị cắt làm hai khúc ngã xuống mặt đất.
Đám Trác Đa cũng nhanh trí khom người xuống nên thoát được một kiếp.
“Đúng là mãnh liệt.” Trác Đa cười thảm
Nhưng Mạc Hiểu Nam cùng ba người kia đâu có bỏ cuộc, bởi vì bọn hắn nhất định phải giải quyết con Yêu thú này, chứ không là không ai có thể thoát khỏi nơi này.
Mạc Hiểu Nam ngay lúc này hét lớn: “Trác Đa lấy thứ đó ra đi!!!”
Bốn người từ dưới đất đứng dậy, bọn hắn lấy từ trong túi trữ vật ra bốn cây cờ, ngay lập tức cắm xuống đất, lấy trong túi trữ vật ra một đống linh thạch bỏ xuống dưới chân cây cờ, sau đó bốn người bọn hắn hai tay chấp lại bấm pháp quyết.
“Đông Hung Vạn Tường.”
“Tây Dục Thiên Ngạn.”
“Nam Vĩnh Thiên La.”
Bắc Hùng Liệt Thử Cung.”
Mặt đất linh thạch ngay lập tức tan biến không còn một mống, bầu trời lúc này có bốn cột sáng chiếu xuống, tương đương với bốn lá cờ, trên mặt đất luồng sáng bắt đầu liên kết với nhau tạo thành một trận pháp rộng trăm trượng, linh khí xung quanh lúc này bị hút hết vào bên trong trận pháp.
Bên trong trận pháp xiềng xích màu vàng từ dưới đất chui lên siết chặt con Giao Long lại, đám Mạc Hiểu Nam còn được Trận Pháp buff tăng sức mạnh trên diện rộng.
Bên ngoài đám Trác Đa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngồi bệt xuống đất mệt thở không ra hơi, bởi vì cái trận pháp này mà khí huyết của bọn hắn hầu như bị hút cạn đan điền nguyên khí cạn kiệt, cơ thể xém chút nữa cũng lâm vào hôn mê.
“Thiếu Chủ cố lên, chúng ta đã tận lực.”
Bên trong trận pháp Liễu Phi Phi cũng rất bất ngờ về đám người Mạc Hiểu Nam, bởi vì nàng biết trận pháp này lên đến nhị phẩm giá cả của nó tới mấy vạn hạ phẩm linh thạch, mà một đám tán tu làm lụng vất vả mấy chục năm cũng chưa chắc đã mua được.
“Không ngờ ngươi còn có chiêu bài như thế này, đúng là khâm phục khâm phục.” Liễu Phi Phi nói.
“Không cần nhiều lời đánh nó đi, trận pháp không có người vận chuyển nguyên khí vào sẽ nhanh chóng tiêu tán thôi.” Mạc Hiểu Nam vẫn lạnh lùng nói.
Hắn nói xong, tay nhỏ cầm thanh trường thương lên phóng thẳng lên bầu trời, nguyên khí trong đan điền được dẫn dắt ra hóa thành một luồng hư ảo chi khí ở đầu mũi thương, sau đó chém thẳng xuống mình của con giao long đang bị trói buộc trước mắt.
“Xoẹt.”
Một vết thương từ lưng kéo thẳng đến móng vuốt của nó hiện ra, máu tươi phun ra trúng tay áo của Mạc Hiểu Nam, tay áo ngay lập tức bị ăn mòn thủng mấy lỗ to, tay hắn cũng dính phải một ít cũng bị ăn mòn, xém chút nữa là lộ cả xương trắng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...