Hắn đang nói chuyện thì Mạc Hiểu Nam dừng lại, trường thương lạnh buốt che miệng Trác Đa lại mở miệng nói: “Sương mù này có chút gì đó không đúng, các ngươi đi sát lại đây đề phòng có thứ không tốt đẹp tập kích.”
Bốn người Trác Đa lập tức lại gần Mạc Hiểu Nam, mặt lập tức tỏa ra cảnh giác mười phần.
Mạc Hiểu Nam từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bốn thanh bảo đao giao cho bốn người Trác Đa còn dặn dò: “Chuẩn bị chiến đấu.”
Đúng như Mạc Hiểu Nam dự đoán, trong làn sương mù vô số cặp mắt đỏ như máu mở ra, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển từng bàn tay thối rữa chọt lên, mùi hôi thối tràn ngập cả một không gian rộng lớn.
Làn sương mù cũng dần tan biến, lộ ra vô số ác linh miệng và cương thi đầy máu tươi hai mắt đỏ chót.
Ngay sau đó, một cơn gió mạnh mang theo cát thổi qua khiến cho đám người Mạc Hiểu Nam không thể mở mắt ra được, khi bọn hắn mở mắt ra vô số ác linh và cương thi đã biến mất không một dấu vết, làm cho Mạc Hiểu Nam nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thì đột nhiên dưới chân có một bàn tay nắm chặt lại, nhưng khi hắn nhìn xuống thì không thấy gì cả khiến hắn lạnh hết cả gáy, nhưng không chỉ có hắn bị như vậy Trác Đa và ba người khác cũng bị tương tự khiến cả đoàn người hoang mang, tay cầm chặt bảo đao mắt liếc nhìn xung quanh để ý từng chi tiết.
Phía xa xa một đôi mắt đỏ như máu hiện lên sau đó biến mất.
“Chúng ta đi, không thể kéo dài thời gian ở nơi quái quỷ này nữa, tháo băng ra đi chúng ta phải thật nhanh thoát khỏi đây.” Mạc Hiểu Quân nói với bốn người Trác Đa.
Bốn người Trác Đa tháo miếng vải trắng trên chân ra cột vào tay phải và tay trái, Mạc Hiểu Nam phía trước nắm chặt thanh trường thương phóng nhanh, phía sau bốn người Trác Đa cũng bám sát theo, lúc chạy bọn hắn cũng cảm nhận thấy phía sau mình dường như có thứ gì đó đang theo dõi, khiến cả đoàn có chút không thoải mái, khiến cả bọn không dám dừng lại một chút nào, nên phải chạy một mạch đến trời sáng, trong khi chạy trốn bọn hắn còn chạm trán với hai con Địa Mẫu Trùng.
Chạy đã mệt mà còn phải chiến đấu với hai con Địa Mẫu Trùng làm bọn hắn thở không ra hơi, đến sáng ai nấy cũng mồ hôi đầy người sắc mặt tái mét, nhưng may thay phía trước mặt bọn hắn có một ngôi làng nhìn bên ngoài trông có vẻ khá tấp nập.
Cả năm người chọn cách ngồi nghỉ một chút sau đó mới đi vào làng, nhưng khi đến trước cổng làng Mạc Hiểu Nam mới cảm thấy có chút kỳ lạ, Hắn ngước đầu lên nhìn tên trên cổng ngôi làng "Qua Dương", nhưng khi cả đoàn bọn hắn đi vào làng lại thấy bên trong ngôi làng vắng tanh không một bóng người, tự dưng sau lưng hắn có một bàn tay màu đen thò đến vuốt mặt hắn sau đó biến mất, bốn người Trác Đa đứng phía sau chứng kiến cảnh này cũng đứng hình mất năm giây, Mạc Hiểu Nam cũng chẳng khá khẩm mấy tay càng siết chặt thanh trường thương chém xuống đất, mặt đất bị chém ra một vết sâu từ trong vết chém có máu màu đỏ chảy ra, hắn ngồi xuống lấy tay chạm vào vết máu nhưng chỉ một lúc vết máu trên tay hắn đột nhiên biến mất, hắn ngay lập tức quay đầu lại thì phía sau hắn đám người Trác Đa đã biến mất không để lại một chút dấu vết.
Hắn vẫn tỏ bình tĩnh đi tới một căn nhà gần đó mở cửa ra, thì bên trong căn nhà chỉ có một cái giường và một chiếc bàn gỗ, trên chiếc bàn gỗ còn có thức ăn còn nóng và tỏa khói nghi ngút, Mạc Hiểu Nam lại đến căn nhà khác và khung cảnh bên trong khác ở căn nhà thứ nhất là không có chiếc bàn gỗ và thức ăn, nhưng thay vào đó lại có một người già đang ngủ trên giường, bên cạnh có một đứa bé đang chơi búp bê.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào con búp bê mà đứa bé đang đùa thì phía sau hắn một bàn tay trắng như tuyết đặt lên vai người hắn, nhưng khi hắn quay người lại bàn tay lại biến mất, đứa bé không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn mặt mỉm cười nhìn hắn tay nắm búp bê đưa hắn nói: “Cho huynh chơi cùng này.”, hắn lập tức lùi lại trong tay trường thương chém một nhát vào đứa bé, đứa bé ngay lập tức bị chém làm hai máu văng khắp người hắn, nhưng không đến năm giây máu lại biến mất kể cả cái xác của đứa bé.
Sau đó hắn nhìn vào lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay đột nhiên tách ra tạo thành một con mắt màu đỏ bên trên còn chảy ra máu, Mạc Hiểu Nam ném cây trường thương lên trời dang hai tay ra, thanh Lữ Nhận Thương từ trên trời rơi xuống đâm từ đầu hắn xuống đến chân, máu chảy đầm đìa nhưng không cảm thấy một chút đau đớn nào, đột nhiên cảnh vật trước mặt hắn bắt đầu mờ ảo bầu trời đột nhiên tối đen.
Hắn lần nữa mở mắt ra thì thấy mình đang đứng trước cổng Qua Dương thôn, Xem mới nhất tại Bachngocsach.com đám Trác Đa vẫn đi sau lưng hắn, không cần đi qua cổng thôn hắn ngay lập tức cầm thanh trường, chém một cái thật mạnh vào cánh cổng thôn, cánh cổng đứt thành hai đoạn ngã xuống đất, trên vết chém còn có máu tươi chảy ra bắt đầu hình thành lại cái cổng như cũ, và nửa còn lại rơi xuống đất cũng đã biến mất.
Sau đó, hắn lấy lưỡi của thanh trường thương cắt mạch máu trên cổ tay, từ vết thương có máu chảy ra nhưng chưa chạm đến đất đã biến mất, vết thương trên tay cũng bắt đầu khép lại, hắn lập tức thì thào: "Vẫn chưa thoát ra."
Trác Đa đứng phía sau hắn bước lên hỏi, nhưng khi mở miệng ra thì cổ họng hắn có một thanh trường thương xuyên qua, thân thể ngay lập tức hóa thành tro tàn, ba người còn lại thất khiếu đột nhiên có máu tươi chảy ra, thân thể bọn hắn vô số con mắt đỏ mở ra nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam.
Lúc này mặt đất đột nhiên lún xuống, bầu trời trong xanh bắt đầu biến thành màu đỏ huyết khí càng ngày càng nồng nặc.
Bầu trời một con mắt khổng lồ mở ra, huyết sắc chi khí từ trên trời bắt đầu rơi xuống, lao về phía Mạc Hiểu Nam khiến hắn chật lưỡi, hai mắt nhắm lại cho huyết sắc chi khí đánh lên người, đúng như hắn suy nghĩ những tia huyết sắc chi khí này không thể làm cho hắn bị thương, cái huyết mộng này chỉ là một tấm màng để che mắt hay nói cụ thể hơn là kéo dài thời gian.
Bởi vì, lúc nãy hắn chém mặt đất ra một rãnh dài, và trong một khắc trước khi có máu trồi lên hắn đã thấy được cơ thể của mình và bốn người Trác Đa, đang bị một quả huyết cầu có rất nhiều mắt khống chế và hấp thu sinh cơ, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa tin vào nó cho đến khi mình tự sát.
Điều làm hắn thắc mắt là mình rơi vào bẫy từ khi nào, lúc gặp đám ác linh hay là lúc vừa qua cầu.
Hắn bây giờ đang suy nghĩ là: nếu như lúc qua cầu mọi thứ đều bình thường cho đến khi làn sương mù phủ xuống, thì có làn sương mù kia chắc chắn có vấn đề, nhưng sau khi bọn hắn chạy trốn thì mọi thứ lại bình thường, khi đến ngôi làng này vấn đề lại diễn ra một lần nữa, hư hư thực thực khiến hắn có chút nhức đầu, nên hắn quyết định sử dụng chiêu bài dùng để phòng thân, bởi vì nếu cứ dây dưa thế này có khi cả năm người bọn hắn đi bán muối mất.
Mạc Hiểu Nam với khuôn mặt điềm tĩnh ngước lên, hai mắt nhìn thẳng vào con mắt màu đỏ đang thả ra huyết sắc chi khí, sau đó mở ra miệng hét: "Phá cho ta!!!"
Tại một nơi tối đen như mực mùi thối của xác chết nồng nặc, một ánh sáng màu vàng hiện lên chiếu sáng cả một không gian rộng lớn, làm hiện ra một cái huyết trì bên trong xác người trôi nổi, bên ngoài huyết trì là vô số xương trắng và thây ma đang kêu la ầm ỹ, trên bầu trời ác linh miệng đầy máu tươi lượn lờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...