Chiến Trường Hậu Cung

Sau khi đoàn sứ giả Đại Nguyên rời đi, tình thế hậu cung vẫn không có gì thay đổi, Trường Lạc cung trở về tình trạng yên tĩnh như trước đây.

Một ngày cuối hạ, trời đổ mưa, Lý An Nhiên cùng Tiêu Bình chơi đùa trên tú đôn.

“Bình Nhi, đi đến chỗ nương này.”

Lý An Nhiên ngồi một bên, giơ tay về phía Tiêu Bình, hắn cười hắc hắc từ từ đi về phía nàng.

Tiêu Bình gần một tuổi rưỡi, đã có thể tự đi một đoạn ngắn, mỗi ngày nàng đều cùng hắn tập đi như vậy.

Ôm đứa nhỏ vào lòng, Lý An Nhiên vui mừng nở nụ cười.

“Bình Nhi thật ngoan, đã vững vàng được như vậy rồi.”

“Nương, bánh!”

Lý An Nhiên dỡ khóc dỡ cười, đứa nhỏ này thật sự cực kỳ thông minh, hoàn toàn vượt ngoài hiểu biết của nàng, hắn biết nói cũng nhanh hơn đứa nhỏ bình thường khác, từ một tuổi đã có thể đơn giản hiểu được ý của mọi người xung quanh, thậm chí có thể học và lập lại những từ mà người lớn dạy hắn, giống như hôm đó nàng khóc trong phòng, hoàng thượng dạy hắn nói “Nương, đừng khóc” hắn liền có thể lập lại giống hệt.

Đứa nhỏ thông minh như vậy khiến Lý An Nhiên vừa vui mừng vừa lo lắng, tình thế hậu cung càng lúc càng phức tạp, trong bốn hoàng tử chỉ có hắn được xem là kiện toàn nhất, khó tránh bị người chú ý, nếu hắn lại còn hiển lộ thông minh nữa thì người đầu tiên không thể tha cho hắn chính là hoàng hậu.

Ngay lúc Lý An Nhiên đang suy nghĩ vẫn vơ, một thân ảnh mặc trường bào màu xanh vĩ ngạn tuấn tú bước vào phòng, hôm nay hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương rất sớm, hắn liền thay thường phục sau đó đến Trường Lạc cung, vừa bước vào phòng đã lập tức nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Lý An Nhiên, hoàng thượng không khỏi hơi nhíu nhíu mày.

“Phụ… Hoàng.”

Tiếng reo của Tiêu Bình kéo lại thần trí Lý An Nhiên, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng, chỉ thấy hắn bình thản đi đến ngồi xuống tú đôn, đoạt lấy Tiêu Bình từ trong lòng nàng, vừa vỗ đầu Tiêu Bình vừa lạnh nhạt hỏi:

“Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Lý An Nhiên cười gượng nói:

“Không có gì quan trọng, thần thiếp chỉ nghĩ đến đứa nhỏ thôi.”

Hoàng thượng quay đầu nhìn Lý An Nhiên, cực kỳ nghiêm túc nói:

“Nàng đang lo lắng điều gì thì nói ra với trẫm, không được tự mình suy nghĩ lung tung.”


Lý An Nhiên nhìn hoàng thượng, ánh mắt lộ ra dịu dàng, sau đó lại cười khổ.

“Hoàng thượng, Bình Nhi thật sự rất thông minh, phải làm sao bây giờ?”

Hoàng thượng xem thường nhìn Lý An Nhiên một cái.

“Nàng lại ngu ngốc tự chui vào sừng trâu à? Bình Nhi thông minh là chuyện tốt.”

“Nhưng mà…”

Lý An Nhiên còn chưa nói xong đã bị hoàng thượng cắt ngang, lo lắng của Lý An Nhiên, hắn đương nhiên đoán ra được nguyên nhân.

“Bình Nhi còn nhỏ, chỉ cần hắn còn ở Trường Lạc cung cùng nàng thì không ai có thể làm hại hắn.”

“Nhưng đợi khi Bình Nhi được tám tuổi sẽ phải chuyển đến Hoàng Tử Sở.”

“Đó là chuyện của sáu bảy năm sau, nàng lo xa quá rồi, đợi qua sáu bảy năm thì…”

Hoàng thượng đột nhiên cười lạnh, ánh mắt bất giác lộ ra sắc bén.

“Thì sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến hoàng tử của trẫm.”

Lý An Nhiên giật mình, lời hoàng thượng nói ý nghĩ đã rõ ràng, hắn đặt ra mục tiêu diệt hết thế lực uy hiếp chỉ trong sáu bảy năm.

Tuy nghe hoàng thượng nói vậy nhưng sắc mặt Lý An Nhiên vẫn chưa tốt hơn.

“Hoàng thượng, vậy còn Diệp Nhi thì phải làm thế nào? Nghe nói hắn bắt đầu học cưỡi ngựa, nếu chuyện chân hắn khỏe lại bị người khác biết, thần thiếp sợ Diệp Nhi gặp chuyện.”

Hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn Lý An Nhiên.

“Nàng thật sự là càng lúc càng thích tự hù dọa mình, tóm lại đứa nhỏ đã có trẫm, nàng không cần lo lắng, Diệp Nhi cũng đã gần chín tuổi, trẫm dự định qua hai năm sẽ đưa hắn đến Đại Nguyên học tập, những chuyện khác nàng không cần nghĩ nhiều.”

Đến lúc này sắc mặt Lý An Nhiên mới tốt trở lại, cười lấy lòng nói:


“Thần thiếp yên tâm rồi, tất cả có hoàng thượng.”

Nụ cười của nàng cực kỳ chói mắt, hoàng thượng nhất thời ngây người một chút, Lý An Nhiên đã mười tám tuổi, dung mạo đã thoát ra được từ khả ái mà chuyển thành mỹ lệ thanh tao, nếu so sánh ra không hề thua kém đệ nhất mỹ nhân Triệu quý phi bao nhiêu, mà dưới con mắt hoàng thượng nhan sắc của Lý An Nhiên còn được tự động tô vẽ thêm một chút.

Ánh mắt hoàng thượng đột nhiên chuyển thành phức tạp, nhìn eo lưng thon nhỏ vừa hai bàn tay của Lý An Nhiên, hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt có buồn bực, có bất đắc dĩ và cũng có chờ mong.

Lý An Nhiên phát hiện hoàng thượng khác thường, nàng không hiểu có chuyện gì khiến hắn không hài lòng, thế nhưng rất nhanh nàng đã có thể nhận ra.

“Nếu có thời gian suy nghĩ lung tung, nàng nên lo dưỡng thân thể thật tốt rồi sinh đứa nhỏ cho trẫm còn có ý nghĩa hơn.”

Lý An Nhiên lập tức đỏ mặt, đưa mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng có chút bất an, nàng ngừng uống thuốc đã mấy tháng mà bụng vẫn không có tin tức.

Hoàng thượng thấy Lý An Nhiên cuối đầu không nói, hắn thở dài một hơi, sau đó mạnh mẽ ra lệnh.

“Bởi vì nàng không chịu cố gắng cho nên trẫm đã quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải uống thuốc bổ điều dưỡng thân thể.”

Lời hoàng thượng vừa nói vào tai Lý An Nhiên như tiếng sấm giữa trời quang, sắc mặt nàng khó coi cực kỳ, nhăn mặt nhíu mày nhìn hoàng thượng.

“Hoàng thượng, thần thiếp không có bệnh.”

Hoàng thượng đột nhiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cảnh cáo.

“Sợ đắng?”

Lý An Nhiên lập tức gật đầu, ra vẻ đáng thương, nhưng hoàng thượng thật sự là trái tim sắc đá, hắn cười lạnh nói:

“Nàng là trẻ con sao? Không có cửa thương lượng.”

Nói xong hắn còn cuối đầu nhìn Bình Nhi đang ôm trong ngực.

“Bình Nhi nói đi, nương là trẻ con.”

Bình Nhi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng sau đó quay đầu hắc hắc cười với Lý An Nhiên.


“Nương là trẻ…”

Nói được ba chữ, hắn dừng lại vì đã quên chữ cuối cùng, hoàng thượng liền lập lại.

“Nương là trẻ con.”

Tiêu Bình cười càng vui, hắn cho rằng phụ hoàng đang chơi đùa với hắn, thế cho nên hắn cực kỳ ngây thơ nói theo.

“Nương là trẻ con.”

Sắc mặt Lý An Nhiên khó coi cực kỳ, liếc mắt giận dỗi nhìn hoàng thượng một cái, không có hình tượng nhảy xuống tú đôn.

“Đúng vậy, ta là trẻ con, ta đúng là trẻ con đấy, hai người cứ cười ta đi.”

Hoàng thượng nhìn nàng dở chứng trẻ con thật, ngược lại tâm trạng tốt lắm, khóe môi bất giác kéo ra một nụ cười.

Buổi tối, quả thật Ngô thái y đúng theo lời hoàng thượng mang thuốc đến, nhìn chén thuốc đen ngòm phát ra mùi hôi khiến người ta chưa uống đã buồn nôn, Lý An Nhiên mặt mày khổ sở nhìn chầm chầm chén thuốc, hoàng thượng thấy vậy bất đắc dĩ khoát tay cho mọi người lui ra, giữ lại chút mặt mũi cho Thuần chiêu dung nương nương.

Đợi khi trong phòng chỉ còn có hai người, hoàng thượng liền nén cười nói:

“Còn nhìn cái gì vậy, sao không mau uống khi còn nóng, đợi nguội rồi càng khó uống đấy.”

Lý An Nhiên quay đầu nhìn, đột nhiên chủ động xáp đến ôm lấy cổ hoàng thượng, mị nhãn phóng thẳng vào mắt hắn.

Trong lòng Lý An Nhiên lúc này cực bất đắc dĩ, nàng không muốn uống thuốc, nhất là phải uống thuốc trường kỳ, chính vì thế chỉ có thể dùng hạ sách mỹ nhân kế.

“Hoàng thượng, sau này thần thiếp sẽ cố gắng nhiều hơn, vì vậy nên… Không cần uống thuốc được không?”

Hoàng thượng nhướn mày, cười cười nhìn nàng, cố tình làm khó hỏi:

“Nàng sẽ cố gắng như thế nào?”

Khóe môi Lý An Nhiên hơi run lên, cố gắng giữ lại nụ cười trên mặt.

“Hoàng thượng muốn thần thiếp cố gắng như thế nào?”

Hoàng thượng híp mắt, cười lạnh nói:

“Nói miệng không đáng tin, thực hành thử rồi tính.”


Nói xong hoàng thượng đưa tay với lấy chén thuốc, đưa đến bên miệng Lý An Nhiên.

“Ngày hôm nay uống thuốc trước, đợi trẫm kiểm chứng sự cố gắng của nàng rồi quyết định.”

Lý An Nhiên thực muốn khóc, cả mỹ nhân kế cũng không có tác dụng sao?

Nhìn ánh mắt khổ sở của Lý An Nhiên, cuối cùng hoàng thượng lắc đầu thở dài, một tay vòng lên ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Trẫm thật sự mong nàng có thể mang thai trước kỳ tuyển tú năm sau, nàng cũng biết dù đã có Bình Nhi nhưng trên thực tế nàng cũng chỉ là nghĩa mẫu, chỉ khi có được một đứa nhỏ thân sinh mới có thể thật sự đứng vững trong cung, người khác cũng không dễ dàng nhắm vào nàng như trước, dù hậu cung có loạn hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều đến nàng và đứa nhỏ.”

Lý An Nhiên giật mình, đây là lần đầu tiên hoàng thượng mở lời tâm tình thẳng thắn với nàng như thế, thì ra hoàng thượng vẫn luôn nhìn rõ mọi chuyện, dù có Tiêu Bình nhưng đúng như hoàng thượng nói nàng chỉ là nghĩa mẫu, trước đây Tĩnh Huệ quý phi muốn sửa ngọc điệp của Tiêu Bình nhưng Lý An Nhiên đã phản đối, nàng không phải là người có thể đi cướp con của người mà nàng xem là tri kỷ. Chính vì vậy, hiện tại nếu người khác có thể diệt trừ nàng, bọn họ sẽ dễ dàng đoạt được Tiêu Bình mà không lo lắng hậu quả về sau, nhất là khi Tiêu Bình còn nhỏ vốn dĩ không thể nhớ kỹ nàng.

Nhưng nếu nàng có đứa nhỏ của chính mình thì sẽ khác, Phải biết phi tần trong cung không ít nhưng sự thật người có thể lưu tên lên phả hệ hoàng thất lại có mấy người chứ? Chỉ những phi tần từ tứ phi trở lên hoặc phi tần sinh được long tự mới có thể chính thức được xem là người hoàng thất, từ đó địa vị cũng không giống như trước, dù người khác có muốn hãm hại nàng cũng phải nghĩ đến cái nhìn của tông thất và mặt mũi của hoàng thượng.

Nhìn tình hình hậu cung hiện tại, Lý An Nhiên vẫn luôn cảm thấy nguy cơ, đợi đến kỳ tuyển tú năm sau sợ rằng càng phức tạp hơn rất nhiều, theo dự đoán của nàng thể cân bằng kiềm chế lẫn nhau của hai nhà Tô Triệu rất có thể sẽ bị phá vỡ, hoàng thượng càng phải tốn nhiều tâm sức lo liệu cả tiền triều lẫn hậu cung, như vậy nàng phải làm thế nào? Một người không có núi dựa, luôn là đối tượng được nhắm đến phù hợp nhất, cộng thêm sự sủng ái của hoàng thượng dành cho nàng, càng lôi kéo thêm nhiều cừu hận, thật sự nguy cơ trùng trùng, hoàng thượng cũng vì vậy mà cố gắng tìm giải pháp, tấm lòng của hắn mang đến cho nàng một thứ cảm xúc gọi là hạnh phúc.

Người ta nói hoàng đế không có tình cảm, nhưng hắn có thể vì nàng làm đến như vậy đã đáng giá hơn bất kỳ thứ tình cảm phù phiếm nào, vì sự quan tâm che chở của một đế vương vô tình dành cho một người chính là vô giá.

Lý An Nhiên đột nhiên nghĩ, dù tương lai có như thế nào, dù hắn có không thích nàng nữa mà bỏ rơi nàng, nàng vẫn có thể vì những gì mình có được ngay lúc này mà thỏa mãn, bởi vì ít ra nàng cũng từng có được thứ tốt đẹp nhất của hoàng đế Nam Tề mà vô số người ao ước trong tuyệt vọng.

Lý An Nhiên xúc động ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, nàng nhận lấy chén thuốc từ tay hắn, đưa lên miệng uống hết trong một hơi.

Ồ! Thuốc thật sự không đắng như nàng nghĩ, nhưng mà vì cái gì lại thấy ngọt ngào một cách kỳ lạ như vậy.

Lý An Nhiên bất giác nở một nụ cười cực kỳ thanh thản, không chút suy tính nói:

“Hoàng thượng, dù một ngày nào đó người không còn thích ta nữa, bỏ rơi ta, ta cũng sẽ không bao giờ trách người.”

Hoàng thượng nhíu mày nhìn nàng, hai tay theo bản năng siết chặt nàng vào lòng, miệng lại buồn bực nói một câu:

“Nàng nói bậy bạ cái gì vậy?!”

Lý An Nhiên cười không nói, chôn mặt vào vai hoàng thượng, trong lúc đó nàng không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn đỉnh đầu nàng lộ ra một tia đau lòng.

Nếu ta có thể buông bỏ nàng được, ta đã không tìm cách để nàng nhập cung rồi, đồ ngốc à!

Ngoài trời tiếng mưa rả rít, trong phòng nồng ấm như xuân.

VntHoaTinhKhoi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui