Edit: Bảo Vy 197
Lần này chắc là lần cách biệt lâu nhất sau khi Nhược Ngu và Chử Tư Mã thành thân. Có lẽ là hắn khôngthể mau chóng quay về, chỉ là chưa đến nửa ngày, Nhược Ngu liền cảm thấy mình nhớ nhung hắnkhông thể tưởng được.
May mà tỷ tỷ lại có an bài, đem lịch trình của một ngày sắp xếp thật kín. Đầu tiên mang nàng đến cửa hàng ở trong Mặc Hà thành để chọn mua nấm mật, nấm hầu thủ,......các loại đặc sản của phương Bắc để làm đồ khô. Hạt thông sao chín dùng hộp lớn chống thấm để đựng cũng xếp đầy năm hộp lớn.
Lão bản của tiệm thuốc sớm đã nghe biết đến danh của đại tỷ lý gia, nên đã giữ lại hải sâm lâu tuổi và lộc nhung chọn lọc đều gói vào hộp lót lụa cho Lý Nhược Tuệ -- xem thử.
Mấy thứ này đều mang cho mẫu thân còn có các tôn trưởng trong nhà, đúng lúc thuận dịp tiễn Lý Toàn Nhi một đoạn đường, tất cả đều tiện thể trở về Liêu Thành. Lý Nhược Tuệ cũng không cần ngân lượng của quản gia trong phủ, mà cầm ngân phiếu Quan Bá đưa tha hồ tiêu xài một phen, gần như đều là tiền của hắn cho, nếu nàng không tiêu ngược lại là vô lý hết sức.
Đóng gói mấy thứ quá này, sau đó lại mua thêm thuốc bổ A Giao*có tác dụng bồi bổ khí huyết cho nữ nhân, mua xong mới lên xe ngựa lần nữa, rồi đi thẳng tới một phủ trạch riêng tư ở ngoại ô thành.
*A Giao: tên khác (lư bì giao, ô giao, cao da lừa), chủ trị các chứng nô ra máu, chảy máu cam, tiêu ra máu, lỵ, phụ nữ bị các chứng về huyết gây ra đau,.....
Lúc Nhược Ngu còn chưa vào phòng, liền cảm thấy một mùi thuốc nồng nặc lan bay tới mặt, đến khi nàng nhìn thấy Lý Toàn Nhi, lại bị dọa giật mình.
Đây nào còn là tam muội mà nàng từng gặp chứ? Chỉ nhìn thấy gương mặt vàng vọt, còn thân hình vốn cao ráo kia lại gầy mòn đến nỗi giống như thân cây đay, lúc nàng ta nâng mắt nhìn thấy Lý Nhược Ngu đi vào, bờ môi khô nứt kia hơi run, gắng gượng ngồi dậy nói: “Nhị tỷ......” rồi không nói thêm được gì nữa.
Mấy ngày này, bệnh tình ngày càng trầm trọng, nàng liền nằm cả ngày trên giường nghĩ ngợi, nếu Thượng Đế đồng ý cho nàng ta thêm một cơ hội nữa, nàng tuyệt đối sẽ không yêu thích Thẩm Như Bách đến ám ảnh nữa mà để mặc lòng tham của mình xui khiến, để làm hại nhị tỷ của mình.
Cứ cho là nàng và mẫu thân có lén lút than vãn với phụ thân là người nhà coi thường họ như thế nào. Nhưng các trưởng tôn và hai vị tỷ tỷ Lý gia lại chưa bao giờ ngược đãi mẫu tử họ.
Nhưng sau khi gả vào Thẩm gia thì Thẩm kiều thị kia cay nghiệt quen thói, Thẩm Như Bách lại không có ý gì là bảo hộ người nữ nhân có thai bên cạnh hắn, sau cùng lại nảy ý định cưới kẻ khác......
Giờ đây nàng ta không thể sinh đẻ nữa, cũng không biết cái thân thể tiều tụy tàn bại này còn có thể chịu đựng được bao lâu, trước lúc rời khỏi thế gian này, nàng chỉ mong rằng có thể nhận được sự tha thứ của nhị tỷ, tha thứ cho sự ám ảnh của nàng lúc trước, tha thứ cho nàng lúc trước đã mưu toan trộm lấy tuyệt kỹ của Lý gia cho Thẩm Như Bách......
Nhưng nàng không biết có thể khoan hồng đại lượng hay không, lòng nàng vẫn đang lơ lửng treo cao, lúc Lý Nhược Ngu đi vào, gương mang nét buồn bã lúc kéo tay của nàng, nước mắt của Lý Toàn Nhi lã chã rơi xuống.
Lý Nhược Ngu thay nàng lau nước mắt nói: “Nếu đã mang bệnh, vì sao còn phải khóc, chẳng phải là càng thêm mệt người sao? Đại tỷ đã viết thư cho mẫu thân, để bà đón muội và nhị nương về Lý phủ, chờ khi về rồi lại tìm một lang trung tốt xem bệnh, muội vẫn còn trẻ như vậy, nhất định phải tiếp tục sống cho tốt......”
Lý Toàn Nhi vẫn luôn thích tranh giành với Nhược Ngu, chỉ vì trong tâm nàng nhị tỷ mãi là người nổi bật nhất. Trước kia nàng luôn âm thầm chê cười nhị tỷ bị hóa ngốc, không giống như con người cao quý của ngày xưa. Nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy vị nhị tỷ bị ngốc này vẫn là người không ai ghét được, tỷ ấy đã không chút ngần ngại để thứ tha cho nàng, dường như tỷ muội hai người chưa từng có bất đồng nào, tỷ ấy duỗi tay thay nàng vuốt gọn đầu tóc, rồi lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má.
Trong giây phút này những hổ thẹn và ray rứt không còn kìm nén được nữa, liền ôm lấy nhị tỷ giống như lúc nhỏ sau khi nhị tỷ thay nàng trút giận lúc nàng bị trách phạt, lại không nhịn nữa liền khóc thét lên.
Đại tỷ Lý gia đứng một bên quan sát, rồi cũng âm thầm thở hắt ra một hơi. Sau khi nhị muội ngã và trở nên như trẻ thơ, ngược lại nói nhiều hơn hồi trước. Theo như nàng thấy, một thời gian dài Lý Toàn Nhi không được khỏe cũng liên quan rất lớn đến sự dồn nén trong lòng nàng, nhưng nếu hôm nay nàng ta có thể chấp nhận sự thật một chút, mà cẩn thận chăm sóc thân thể. hiện giờ nàng ta và trượng phu đãhòa ly, thì tấm lòng hướng về muội muội thứ xuất cũng có chút cảm giác thương xót cho kẻ đồng cảnh ngộ.
Cho đến ngày hôm sau, sau khi mọi thứ đều đã đóng gói xong, hai tỷ muội họ liền đưa Lý Toàn Nhi lên xe, rồi chờ khi xe chuyển tới Vạn Châu liền có thể ngồi thuyền hết đoạn đường về Liêu Thành.
Sau khi tỷ muội hai người xuất phát, lúc từ cửa thành đi vào thành, lại gặp phải Thẩm Như Bách đangchuẩn bị cưỡi ngựa xuất thành. Ở sau lưng hắn bất ngờ là Lưu Trọng.
Thẩm Như Bách kia nhìn thấy Lý Nhược Ngu, lại rất bình thản và tự nhiên mà xuống ngựa vấn an Tư Mã phu nhân, và nói: “Lưu tổng binh chuẩn bị đích thân áp tải lương khô tới tiền tuyến, nhưng xe ngựa không đủ, nên muốn mượn vài chiếc xe ngựa từ doanh trại công sự kia, liền phải đi với ta, không biết hai vị phu nhân đây là chuẩn bị đi tới nơi nào vậy?”
Lý Nhược Ngu nhìn tình trạng thảm thương của tam muội, sự ghê tởm trong lòng đối với Thẩm Như Bách càng tăng thêm, thấy hắn và Lưu Trọng ở cùng chỗ, đơn giản là cá ươn cùng với tôm hư ở cùng nên hôi không chịu thấu liền xoay người muốn đi.
Nhưng lúc này Lưu Trọng kia đang có địch ý với Lý Nhược Tuệ, làm sao có thể dừng lại? Liền đánh giá Lý Nhược Tuệ một lượt rồi lạnh nhạt nói: “một phụ nhân bị hưu, sao không ở trong nhà yên lặng gìn giữ bản thân, nuôi dạy nhi tử, lại cứ ăn mặc diễm lệ rồi ra ngoài khoe khoang vậy, nhưng nhân tình đi rồi, liền phải ra đường tìm người mới về nữa ư?”
Cách biểu đạt trong lời nói này chỉ có thể có hai từ “cay nghiệt” để diễn tả, đơn giản là oán độc đến cực độ.
Lý Nhược Tuệ kia vốn tính là xem như không nhìn thấy hắn, hai người chỉ là tránh qua một lần mà thôi. Nhưng không ngờ Lưu Trọng này lại không hề báo trước mà bôi nhọ nàng trước mặt người khác như vậy, đơn giản là bót nghẹn tim phế người khác!
“Ngươi......Ngươi......”Miệng lưỡi của Lý Nhược Tuệ không trơn tru như nhị muội ở bên kia, ngày thường còn được, lúc thật sự muốn nổi giận, trong đầu thường xuyên là trống rỗng, đến khi bình tĩnh lại mới có thể nghĩ ra là nên đối phó như thế nào.
thì vào lúc này, tiểu pháo thép*Nhược Ngu đã nạp sẵn đạn vào lồng ngực, rồi trừng đôi mắt, “đùng đùng” chuẩn bị khai hỏa: “Còn ngươi thì sao? Bỏ rơi vợ trước, suốt ngày lêu lổng lại chuẩn bị tìm một nữ nhân nữa xuất thân từ thanh lâu cưới về làm vợ? Đáng tiếc Mặc Hà thành chúng ta thuần phác từ trong máu, thiếu đi chút kỹ quán, ngược lại khiến ngươi không phô bày được rồi!”
*tiểu pháo thép: ý chỉ người liều lĩnh, thẳng thắn sẵn sàng đưa ra những lời chỉ trích sắc bén,..
“Ngươi!” Câu đáp trả này tới mặt, Lưu Trọng lập tức bị nghẹn họng, tức đến mặt đỏ bừng lên!
Lý Nhược Tuệ không muốn hùa theo việc bôi xấu nhau trên phố của hắn, nên kéo muội muội lên xe hồi phủ, không tranh cãi với hai kẻ kia nữa.
Oán khí của Lưu Trọng rõ ràng vẫn còn chưa tiêu tan, vẫn còn muốn mở miệng, nhưng bị Thẩm Như Bách hơi trừng mắt liền khép miệng lại.
Chờ sau khi tỷ muội hai người đi khỏi, hai vị chồng trước của hai tỷ muội cũng xuất thành, lúc xung quanh không có ai, Thẩm Như Bách chậm rãi lên tiếng: “Lưu huynh, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu*!”
*tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: ý chỉ thiếu sự tự chủ kiên trì trong chuyện nhỏ thì đại sự sẽ bị phá hỏng.
Lưu Trọng bị chỉ lỗi liền thấy xấu hổ, lập tức nói: “Thẩm đại nhân, vừa rồi tiểu nhân thực sự là vì quá tức giận, người không biết Lý thị đó......”
Thẩm Như Bách lại không muốn nghe chuyện tan hợp của phu thê bọn hj, chỉ lên tiếng nói: “Lời ta nóivừa rồi, Lưu huynh đã khắc vào lòng?”
Biểu cảm của Lưu Trọng đanh lại, lập tức gật gật đầu, chỉ hơi chút ngập ngừng nói: “Chỉ sợ Chử Kính Phong kia nhất định muốn phá vỡ vòng vây, quay về Mạc Hà thành thì nên làm gì đây?”
Thẩm Như Bách hơi nhếch mép cười: “Lần này nếu như thất bại thì ngươi phải theo ta hồi kinh, cứ cho là Chử Kính Phong có ba đầu sáu tay thì mấy cánh tay đó cũng vươn không tới kinh thành. Lưu huynh hoàn toàn có thể yên tâm......Nếu ta là huynh, lần này lại có thể nghĩ tới nhiều thứ nữa, sau khi sựthành thì sẽ là cảnh tượng huy hoàng như thế nào, huynh thế quốc cữu lấy đi hiểm họa chất chứa trong lòng, dĩ nhiên là chức cao quyền trọng bổng lộc hậu hĩnh đừng lo lắng gì cả, tỷ muội Lý gia kia mất đichỗ dựa, liền phải chịu đựng huynh dày vò trong tay, còn sợ là không trút được nỗi nhục trong lòng sao?”
Lưu Trọng nghe xong trong tâm rúng động, sự lưỡng lự vốn ở trong lòng, bây giờ cũng hoàn toàn tiên tan đi. Chỉ khát khao có thể lập tức thành công, rồi lôi tỷ muội Lý gia kia tới trước mặt hắn để tàn nhẫn mặc sức làm nhục một phen!
Thẩm Như Bách biết Lưu Trọng kia đã quyết tâm, bất giác hơi nhìu mày. Lưu Trọng lập tức muốn xuất phát, mà hắn ta lại không biết, thật ra ba ngày sau hắn phải rời khỏi Mạc Hà thành.
Hoàng đế trong cung lâm trọng bệnh, ngày hôm qua Thái Tử đã xuất phát để hồi kinh. Nếu như khôngngoài dự tính, qua mấy ngày nữa, hoàng vị của Đại Sở liền phải đổi chủ rồi. Mà việc hắn muốn làm, là chạy kịp tới Vạn Châu trước khi Chử Kính Phong thất bại quay về và thu dọc mọi việc mà hắn có nhúng tay vào. hắn sớm dã liên lạc với tướng quân gác cổng của Vạn Châu, tới lúc liền tạo thời cơ xuất binh tấn công toàn lực, sau đó liền nhân danh tân đế giành lấy binh quyến ở Mạc Bắc này.
Thái Tử đau đớn mất đi Chử Tư Mã, nhất định sẽ nôn nóng nuôi dưỡng nguồn lực mới, có thể bị hắnnắm giữ lại không chịu được người được chọn đáng nghi của Bạch gia, liền chỉ có hắn thì tốt hơn sao.
Quan văn có làm chức cao thì có lợi gì chứ? Cả đời mang phận phải bị Bạch gia chèn ép, chỉ có nắm giữ binh quyền mới có thể dốc toàn lực, có được chỗ đứng vững chắc.....
Thẩm Như Bách chơi đùa trong triều càng lâu càng cảm thấy con đường phía trước của mình thật sựcòn có thể đi xa hơn nữa, vì trong thời khắc này, hắn đã tính toán cẩn thận từ rất lâu, hắn vẫn luôn muốn xem thời hành sự, mới có thể giữ vững vị trí bất bại lâu dài.
Mạc Hà thành, sắp phải thay đổi cục diện chính trị rồi!
Vì quân của Chử gia là hành quân gấp gáp, vốn dĩ không có cách nào liên aljac bằng thư từ. Nhược Ngu liền cầm lấy lá thư, rồi nhỏ nước thơm vào nghiên mực, sau đó mỗi ngày viết một lá thư, cẩn thận kể lại một ngày của mình đã ăn gì uống gì và nỗi nhớ khôn xiết với Chử ca ca. Mỗi khi viết thư xong đều muốn Tô Tú mang sáp môi tới đểđánh một lớp dày trên môi, chỉ để phong thư lại, mà nàng dùng sức ấn mạnh vào phần cuối của lá thư, dấu môi nhỏ đỏ thắm in vào thật giống ba cánh hoa đào đang nở rộ trên lá thư.
Thời gian như cái chớp mắt, án thư đã chất đầy một xấp cao ngất!
Nhưng sự nôn nóng trong lòng của Nhược Ngu cũng như đống thư kia càng tích càng nhiều, đến sau cùng, mấy lá thư kia không còn mấy tin tức vụn vặt thú vị nữa, mà trên giấy đều viết “Mau trở về, Nhược Ngu nhớ huynh.....” kết thúc thư lại là vài giọt lệ điểm thêm vào từng đóa hoa đỏ thắm màu mực.
đã nhiều tháng trôi qua, sao một chút tin tức của Chử ca ca cũng không có chứ?
không chỉ trong lòng Nhược Ngu lo lắng cực độ, ngay cả tỷ tỷ cũng thường xuyên thất thần, cứ thấy nàng đẫn đờ ngắm một khúc vải đẹp suốt cũng không biết là nàng đang nghĩ ngợi cái gì nữa.
Trong lúc quản gia sắc mặt vội vàng từ quân doanh hối hả về phủ, thì trên mặt mang đầy ấy náy và lo lắng, mang về tin tức đại quân của Tư Mã bị quân địch bao vây đã nhiều ngày.
Lần này bên ngoài Mạc Hà thành cũng có quân địch tập kết, cứ cho là các tướng sĩ có lòng tới giải cứu Tư Mã, cũng không thể nế quân địch để xuất thành. Hơn nữa theo lời của Lưu tổng binh - ngưới áp tải lương khô, vì nửa đường chạm trán với cuộc phục kích của địch, tất cả hành lý và lương khô đều phá tan trong chốc lát. Cũng có thể nói là bản thân Chử Tư Mã gặp quân mai phục, mà không có một chút lương khô, tình thế hung hiểm như vậy làm sao có thể không làm cho tướng sĩ hoang mang được?
Cứ cho là người không hiểu quân pháp là Đại tỷ Lý Nhược Tuệ mà cũng nghe ra được điểm mấu chốt trong đó. thật ra thành ở vùng chiến sự biến đổi theo thời, mấy ngày trước còn là nơi sầm uất náo nhiệt mà mới có vài ngày thôi, lại thành nơi thanh vắng lạnh lẽo, các cửa tiệm lần lượt đóng cửa lúc đêm xuống, thậm chí có vài nhà phú hộ mang theo vợ con lén lút trốn ra từ cổng sau chạy tới Vạn Châu.
Vào một hôm Thẩm Như Bách kai liền đích thân từ Vạn Châu chạy tói phủ Tư Mã đón người.
“Tư Mã phu nhân, bây giờ chiến sự ở Mạc Hà thành sắp tới hồi thất thủ. Hạ quan phải hộ tống một đợt vũ khí quân trang tới Vạn Châu, chi bằng phu nhân cũng mang theo tỷ tỷ và gia quyến cùng đi, bằng không tới khi chiến tranh xảy đến trong thành, mà gươm giáo không có mắt, nếu như lần này bị kinh sợ thì không được đâu, chắc chắn Tư Mã đại nhân quay về sẽ trách phạt, hạ quân cũng gánh không nổi đâu ạ.”
Nhược Ngu lại không thèm nhìn đến hắn một lần, chỉ đanh mặt nói: “Ta và Chử ca ca đã ước định, là ta ở nhà chờ huynh ấy quay về, đi đâu ta cũng không đi!”
Thẩm Như Bách nhận thức rõ về quân tình, so với loại phụ nhân như Lý Nhược Ngu phải biết nhiều hơn, theo kẻ giao liên mà hắn tin tưởng, Chử Kính Phong kia hoàn toàn kẹt chân ở Lư Sơn, không có dù nửa hạt quân lương nào để cầm cự, vì là hành quân gấp gáp, nên lương thực mang theo bên mình cũng không nhiều. Hôm nay vòng vây của Viên Thuật kia càng ngày càng nhỏ lại, chuyện bị bắt sống làm tù binh chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Mà Nam Cung Vân kia trước khi chết đã giám sát việc chế tạo một lượng lớn súng thần công cự ly dài, toàn bộ thứ đó đều ở trong Vạn Châu, Nhi Đóa đã phát triển cơ quan tấn công thành phố lại càng mạnh mẽ vô đối. Chỉ chờ khi chiến tranh nổ ra ở Mạc Hà thành thì đó chính là cột mốc kiến công lập nghiệp của Thẩm Như Bách. Nhưng trước thời điểm đó, lại phải sớm ngày đem tiểu nữ nhân này nhập vào dưới cánh của hắn.
Tư Mã phu nhân mới góa chồng, chưa muốn để tên vô lại khác dễ dàng chiếm tiện nghi. Trong Vạn Châu thành hắn sớm đã chuẩn bị một trạch viện khang trang, để dung nạp tiểu góa phụ kiều diễm này, những đêm xuân thú trong tương lai chắc cũng vừa vui sướng vừa kích động đây.....
hắn lập tức liền xoay người nói với Lý Nhược Tuệ: “Đại tiểu thư, Tư Mã phu nhân chậm chạp, chưa nhìn ra điểm cốt yếu ở đây, vẫn mong người khuyên bảo phu nhân, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu được......hơn nữa huống hồ nhi tử nhỏ tuổi của người cũng sẽ bị dọa sợ.”
Sở trường của hắn là tấn công tâm lý người khác, mới nhắc tới chuyện đó, quả nhiên chọc trúng vào điểm yếu của Lý Nhược Tuệ. Chỉ thấy nàng ngập ngừng giây lát rồi nói: “Lời của Thẩm đại nhân rất đúng, nên dân phụ lại phải làm phiền đại nhân một lúc rồi......”
Thẩm Như Bách nghe thấy lời này, trong lòng có được tự tin và hăng hái, biểu cảm cũng dịu đi.
Nào biết Lý Nhược Tuệ nói tiếp: “Vẫn mong đại nhân mang theo nhi tử và nãi nương* cùng xuất thành......Về phần ta, dân phụ muốn ở lại thành giúp đỡ muội muội. Dân phụ ngu độn, không hiểu thế nào là quốc gia đại sự, chỉ biết một điều, đó là đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn. Chử Tư Mã lại là cột trụ chống đỡ cho bách tình thường dân của Mạc Hà thành, nếu ngài ấy ở đây, chắc hẳn muốn tồn vong cùng với toàn bộ bách tính. Muội muội của ta gả cho võ tướng của Đại Sở, dĩ nhiên không thể giống với bách tính thiếu thốn kia, chỉ biết đến an nguy của bản thân chứ? Làm gì có cái đạo lý trượng phu thủ thành, thê tử lại tự mình bỏ chạy chứ? Đầu óc muội ấy không nhanh nhẹn, chỉ sợ tới lúc trong thành hoảng loạn không thể lo lắng cho muội ấy, ta dù chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho muội muội!”
Lý Nhược Tuệ mang tinh thần thượng võ từ tấm bé, thứ nàng tôn thờ chính là sự trung thành và can đảm của bách tính ở đây. Lúc đầu nàng gả cho võ binh Lưu Trọng, lúc trẻ người non dạ cũng mơ mộng về phò trợ trượng phu chung tay đánh giặc, bảo hộ cho biên cương thành trì.
*nãi nương: bảo mẫu
Nào ngờ rằng, cái ảo tưởng bị chê trách thời niên thiếu của nàng, lại thật sự tỉ mỉ diễn ra và trở thành hiện thực tàn khốc như vầy. TÌnh cảm của muội muội và muội phu thâm tình như thế nào, dĩ nhiên nàng nhìn thấu được. Tuy có lúc muội muội làm việc ngu ngốc, nhưng trong lòng lại chưa từng mơ màng, giờ đây Tư Mã đại nhân cửu tử nhất sinh, nàng há có thể chỉ đốc thúc muội muội bỏ đi mà khôngmàng đến cơ nghiệp của muội phu chứ?
Đường đường là Tư Mã phu nhân mà rời đi bỏ thành, thì bao nhiêu tướng sĩ thủ thành đây lại có sinh ra ý nghĩ gì đây? Tới thời điểm tướng sĩ mất ý chí chiến đấu, há chẳng phải là thất bại toàn cục sao?
Nghe được lời của tỷ tỷ, Nhược Ngu lau đi dòng nước mắt xúc động mà trào ra, chắc nịch nói lần nữa: “Đâu ta cũng đều không đi! Ta phải ở đây, chờ trượng phu của ta quay về!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...