Edit: Bảo Vy 197
Chử Kính Phong không thể uống say đến nỗi lấy được một cỗ quan tài mà đi thẳng về phủ, rõ là khônghợp với mong muốn nương tử của mình, nhưng người canh cổng phủ Tư Mã cũng không dám nhất nhất tuân theo lời dặn dò của phu nhân là không cho Tư Mã đại nhân vào phủ.
Nhưng cổng phủ thì vào được, cửa phòng thì khó hơn. Tới lúc hắn đi tới trước cửa phòng, liền phát hiệngiờ đây đã hơn nửa đêm rồi nhưng hai đại nha hoàn Tô Tú, Long Hương và dẫn theo vài thị nữ và bà tử vây quanh đây không ai đi ngủ, còn trông có chút thấp thỏm canh giữ trong viện.
Tư Mã vẫy vẫy tay, có ý nói bọn họ tản ra rồi đi tới trước cánh cửa đang đóng chặt, chuẩn bị đẩy cửa để mở ra, ai ngờ rằng cửa phòng dường như bị cái gì đó giữ chặt nên đẩy không được.
Tư Mã đại nhân không muốn làm Nhược Ngu hoảng sợ nên nhẫn nhịn đạp mạnh vào cửa, cố gấng dịu giọng nói: “Nhược Ngu, mở cửa.”
Đáng tiếc vài tiếng gọi lớn thì lại như tiếng gọi ở hoang mạc, hoàn toàn không có chút tiếng vọng. Chử Kính Phong kiềm chế lửa giận lại lập tức mau chóng hướng đi lên nóc viện nhưng thật ra là đi vòng đến một cửa sổ ở bên, chuẩn bị vào phòng bằng cửa sổ.
một quyền đấm thủng ba lớp giấy dầu trên cửa, duỗi tay đẩy cái chặn cửa ra, Chử Kính Phong cầm vạt áo nhét vào đai lưng, muốn trèo vào phòng bằng đường cửa sổ. Nhưng nào nghĩ tới tiểu hỗn đản trong kia có lẽ là liệu trước được là hắn có thể trèo cửa sổ vào, nên thiết kế cơ quan ở cửa sổ, tay mới duỗi tới án thư gần cửa sổ lại bị cái kẹp gỗ to như một cái bẫy chuột kẹp trúng tay, làm cho Tư Mã đại nhân bị bất ngờ vì kẹp đau đến mức rên nhẹ một tiếng.
Chờ một chút để cái kẹp gỗ nhả ra, coi như toàn bộ lửa giận của Chử Kính Phong cố kiềm chế đều bùng phát, hơi nhón chân nhún một một nhịp từ cửa sổ nhảy vào trong.
Tới khi chạm chân xuống sàn nhà, Tư Mã cũng không vội vàng đi về phía trước, mà chỉ nhìn một gian phòng tối mờ, có một đống lớn phồng lên ở trên giường, rõ ràng có một phần nhỉ của tiếng thút thít đang nghẹn ngào từng tiếng từ phía trong ổ chăn đang bọc chặt kia.
Chử Kính Phong đi tới, Ngối xuống ngay mép giường, nhìn cái kén cuốn bằng chăn kín như bưng ở trêngiường thì mấy lời khiển trách đã nghĩ trước trên đường đi quên đi gần hết. Chỉ duỗi tay dở chăn lớn ra, rồi túm lấy vật nhỏ đang khóc sướt mướt kéo vào lòng.
“Chẳng phải ở tửu lầu lại giống như người đàn bà đanh đá chợ bứa mắng chửi rất sảng khoái sao? Làm sao quay về lại tự mình trốn ở trong chăn khóc lóc như vậy?”
Bị nam nhân kéo vào lòng, sự ấm ức của đêm nay trong Nhược Ngu đã bị kích thành từng lu nước mắt, cái gì cũng không nói chỉ rơi nước mắt không ngừng.
Tiểu ngốc này mới tự nhân ra được: thì ra, trên thế gian này, thứ không đáng tin nhất là tình ái, vì là thứ có thể tiêu tan theo thời gian. Cũng giống như Lưu Trọng không còn yêu tỷ tỷ nữa, mẹ của Triệu Thanh Nhi ước rằng phu quân sẽ uống đến chết ở ngoài đường. Cũng như sau sự cố lần này, Chử ca ca không còn yêu nàng giống như lúc trước nữa.
Vốn là thứ đồ được tiếp nhận như điều đương nhiên, đột nhiên giống như mọc chân rồi chạy mất khôngcòn dấu vết, buộc lòng người thấy nhói lên một chút.
Tuy mắng chửi rất sảng khoái trong tửu lầu, nhưng khi xuống lầu lên xe, Nhược Ngu mới thấy ảo não, mình cư xử như vậy chính là không biết phép tắc a, khiến Chử ca ca mất mặt với mọi người ở đó. So sánh hai nữ nhân, lại càng thấy rõ cái lợi khi tới bên ôn nhu dịu dàng, chẳng phải là sẽ không thể về phủ sao?
Trong lòng đang thấp thỏm, nhưng lúc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài vọng đến thìsự lo lắng hắn không quay về lại vơi đii, nhunngw trái tim phiền muộn lại bồn chồn vì sợ hắn ghét bỏ mình. Lúc ấy lại buồn phiền mà khóc lên.
“Ở tửu lầu chẳng phải là rất ghê gớm sao? Ngay cả phu quân và Thái Tử đương triều đều mắng, còn có gì để ấm ức không?” Chử Kính Phong không nhẫn nhịn mà nghiêm giọng hỏi, đổi lại quả thực chỉ có tiếng khóc càng thêm nghẹn ngào.
Cách làm quyết đoán sát phạt của Tư Mã đại nhân từ trước tới nay lại không hữu hiệu với vật nhỏ mà hắn đang ôm trong lòng. Liền gấp gáp ôm chặt lấy cổ của tiểu thê tử trong vòng tay, trước tiên thắp đèn hình trụ đang dưới đất cạnh giường rồi giơ tay bị kẹp đến đau tấy lên nói: “Nàng lại nhẫn tâm như vậy, muốn mưu sát phu quân sao?”
Nhược Ngu khóc đến thổn thức nên giọng mũi coa hơi nghẹt, nói: “Nhược Ngu không hư như vậy, là ca ca huynh mới ngốc, chạm vào Nhược Ngu rồi muốn dạy dỗ ta như phu quân mẫu mực.....”
Chử Kính Phong giương mắt nhìn án thư, quả nhiên là bày biện lung tung các loại linh kiện của cơ quan, thật ra còn để cho kẻ yếu thế gánh tội thay.
“Chử ca ca, có phải vị Nam Cung Vân đã chạm vào muội, huynh liền không thích muội nữa?” Nhược Ngu vừa thút thít vừa đem thắc mắc trong lòng ra hỏi.
Nàng nhạy bén ôm lấy cánh tay rõ là đang cứng lại của mình, sau một lúc mới nghe hắn dịu giọng nói: “hắn đã chết rồi, cũng không thể lại xuất hiện bên cạnh nữa đâu, về sau Nhược Ngu không cần lo nghĩ về hắn nữa......”
Nhược Ngu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhưng sức tay của Chử Kính Phong quá lớn, làm sao nàng dễ dàng thoát khỏi được?
“Ca ca là tên khốn kiếp, không cho nam nhân khác chạm vào Nhược Ngu, nhưng chính mình lại để cho nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp, nếu đã như vậy, vì sao còn muốn cứu muội về chứ? Chi bằng muội hồi kinh cùng với Nam Cung Vân, sinh con dưỡng cái cho hắn......”
“Lý Nhược Ngu! “ Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền từ trên đầu xuống, Nhược Ngu nâng mắt nhìn, sắc mặt của nam nhân này tái tới mức không tả nổi, tia máu đỏ trong mắt đậm đến mức giống như không nhạt đi được......
Ngay tức khắc, người nàng bị lật ngửa trên giường: “Thế nhưng còn nhớ tới hắn? Còn đau khổ vì ta giết chết tên đó? Thế nào? Còn nhớ tới kỷ niệm với hắn, nghĩ tới muốn nối lại tình cũ và bồi dưỡng tình cảm sao? Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn rồi, nàng sinh con dưỡng cái cho hắn ư? Nhớ rõ! Nàng là thê tử của Chử Kính Phong ta, đến chết vẫn vậy! Cứ cho là muốn sinh hài tử, cũng chỉ có thể sinh hài tử của ta!”
Vừa nói vừa đưa tau cởi y phục của Lý Nhược Ngu. Lý Nhược Ngu nào có tâm trí làm chuyện này chứ? Tâm tình của thiếu nữ rất khó để làm dịu đấy? Lập tức dùng cả chân và tay để ngăn Chử Kính Phong.
Đáng tiếc việc đọ sức trên giường này, nàng đâu phải là đối thủ của hắn? Nàng đã bại trận và mau chóng bị “ăn” đến ngon lành từ trong ra ngoài.
“Chử Kính Phong, huynh là tên đại hỗn đản!” Trong lúc nàng xụi lơ trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân như mới vớt từ nước lên, nên một tiếng mắng chửi tức giận này cũng mất đi vài phần uy lực vốn có.
Chử Kính Phong cúi đầu mút lấy đôi môi anh đào nói: “Chẳng phải là xứng với tiểu hỗn đản nàng sao? Cả ngày gây họa, thật ra trong lòng ta nghi ngờ nhạc mẫu đưa một tiểu tử bướng bỉnh sắm vai cônương gả cho ta!”
Lý Nhược Ngu lăn lộn hơn nửa đêm, đã vô cùng mệt mỏi từ sớm, chỉ xoay người chuẩn bị đi ngủ, thìngay lúc Chử Kính Phong đang vòng tay ôm và nàng cũng sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiểu hỗn đản đây nhẹ nhàng nói: “Quên không nói với chàng, thiếp và Nam Cung Vân không có làm chuyện cái hổ thẹn, hắn chỉ gặm môi và chân của Nhược Ngu thôi.......”
Trong đêm tối, Chử Kính Phong lập tức trợn tròn mắt, trong chốc lát nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của Lý Nhược Ngu truyền đến, thật sự có cảm giác nôn nóng phải lay nàng tỉnh dậy rồi trừng trị thêm lần nữa.
Kỳ thật nguyên do của sự thật này cũng thực dễ tra ra. Hóa ra lúc ấy kẻ đã bắt tay với Thẩm Bách Như cùng nhau tạo phản, lại còn có đồ nhi Sóc Đóa của Nam Cung Vân, cũng không biết Thẩm Bách Như với Sóc Đóa lén lút thành giao hiệp nghị như thế nào, mà kẻ am hiểu dùng độc là Sóc Đóa lại chịu liên thủ với hắn, hơn nữa còn thay Thẩm Như Bách áp chế độc tính trong cơ thể, đến mức sau khi Nam Cung Vân chết hắn bị kịch độc trong cơ thể phản phệ.
Qua nhiều lần tra hỏi Sóc Đóa về điểm yếu của nhiếp hồn thuật kia, Chử Kính Phong liền tự mình xem xét khả năng vì sao Nam Cung Vân lại đứng đắn.
Lúc biết được Nam Cung Vân kia vốn vì thi triển nhiếp hồn thuật mà không thể đụng vào Nhược Ngu, Chử Kính Phong không thể không thừa nhận là tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống. Tuy cứ cho là Nhược Ngu thật sự mất đi sự thanh bạch, hắn cũng không thể giống như nàng nói là không yêu nàng nữa, nhưng sự phiền muộn trong lòng thì không phải tất cả nam nhân đều có thể thông cảm được.
Chỉ là không ngờ tới lúc nữ nhân khó chịu thì có thể kinh khủng ngang ngửa với nam nhân. Nếu như nàng không bị Nam Cung Vân lấy mất sự thanh bạch, vậy thì vì sao không nói sớm, mà cứ chỉ chỉ từ đầu tới chân làm hắn hiểu lầm, rồi đau khổ ghen tuông mà điên cuồng uống đến ba vại rượu, hại hắn buồn phiền đến gần như hủy thiên diệt địa! Đúng là tiểu hỗn đản thứ thiệt!
Nút thắt trong lòng Tư Mã đại nhân bên này đã được giải khai, tâm tình rất thoải mái, đáng tiếc tâm tình của Tư Mã phu nhân lại rất thất thường. Mấy ngày sau đó, nàng đều lạnh lùng xa cách với phu quân. Chử Kính Phong tạm thời đuối lý, dĩ nhiên là chỉ phải nhẫn nhịn. Nhưng vài lần bị cái miệng nhanh nhạy của tiểu hỗn đản kia cãi lại tới nảy lửa, cứ cho là hồi quân doanh thì sắc mặt cũng có mang vài phần khó chịu.
thật lòng nhớ nhung những năm tháng Lý nhị tiểu thư chưa nói năng lưu loát, chỉ có thể êm dịu nũng nịu gọi “Ca ca”......
sự khó chịu của Tư Mã đại nhân dĩ nhiên bị người tinh ý nhìn thấy tất cả. Giờ đây Thẩm Bách Nhu kia đãthu phục dưới trướng của thái tử.
Bước đi này của hắn thực ra là một bước cờ hiểm*.Nếu không phải là Nam Cung Vân kia hung hăng ép người quá đáng, có lẽ hắn còn không thể đau khổ mà hạ quyết tâm.
* 一招险棋: một nước cờ hiểm: có ý chỉ là người làm không nắm được phần thắng tuyệt đối. Nếu đinước cờ này mà đối phương không phát hiện ra thì mình thắng còn nếu đối phương phất hiện ra thìmình thua.
Tuy vị Nam Cung đại nhân kia có quan hệ tốt với Bạch gia, nhưng dã tâm cũng rất lớn, bởi vì có được sự hậu thuẫn của thái hậu, nên phong hầu xưng tướng cũng là chuyện sớm muộn. Thực ra đối với tâm phúc bên cạnh vị thái hậu này Bạch quốc cữu cũng khá là kiêng dè. Với tầm nhìn thực tế của Thẩm Bách Như dĩ nhiên là hiểu rõ chuyện này. Bây giờ thân thể của hoàng đế không còn khỏe mạnh như trước, vì thế trong tay không có thực quyền, mà bị ngoại thất Bạch gia nắm giữ toàn bộ, nỗi thất vọng trong lòng thánh thượng chỉ có thể tìm niềm vui trong men rượu để tiêu đi, lúc này chìm đắm trong nữ sắc, thân thể bị vắt kiệt quá nhiều lần.
Nếu tính toán của hắn không lầm, lần này sau khi thái tử hồi kinh không lâu sau thì đó là lúc triều đại phải thay đổi. Thẩm Bách Như xem người cực chuẩn, mắt nhìn được tôi luyện trong thương trường thìtới quan trường cũng không hề thua kém ai.
Theo hắn quan sát, vị trữ quân của Đại Sở tuy là người dính vào tửu sắc, nhưng thần sắc lộ ra trênkhuôn mặt lại là người tâm tư sâu thẳm, lòng dạ khó lường. THam vọng cả đời của Thẩm Như Bách hắnngoài việc khôi phục địa vị của Thẩm gia ra, còn là hi vọng bản thân có một lần lập công với triều đình.
Tuy hắn muốn lập tức trở thành con rể của Bạch gia, nhưng trong mắt Bạch quốc cữu chẳng qua chỉ là tay chạy vặt chương quầy thay ông ta lo liệu việc kinh doanh mà thôi. Rồi có một ngày, hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm kẹp của Bạch gia. Cho nên lần này, hắn đánh cược mọi thế lên người thái tử.
Quả nhiên nước cờ mạo hiểm trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này rất là tài tình. Nam Cung Vân vị bị hắnphản bội mà chết không chỗ chôn, mà cũng do hắn vạch trần âm mưu làm nội gián phản quốc của Nam Cung gia mà được thánh thượng khen ngợi, sau khi hồi kinh liền từ công bộ chuyển vào hộ bộ đảm nhận chức thị lang. Mà thái tử cũng là người thuận theo tự nhiên, nhận ra ý tứ đầu hàng của hắn nên vui vẻ tiếp nhận hắn.
Đương nhiên, ngay từ đầu nước cờ mạo hiểm của hắn vẫn còn có một ý định không chút nhân bản nào -- hắn đặc biệt lựa chọn sau khi Nam Cung Vân bắt cóc Tư Mã phu nhân được vài ngày mới chạy đicung cấp thông tin, là có ý để cho Lý Nhược Ngu thất tiết.
Muốn nắm bắt được Tư Mã đại nhân là nhân vật như thế nào? Cứ cho là hắn yêu thích Lý Nhược Ngu nhưng làm sao chịu đựng được thê tử thất tiết chứ?
Tính là không hòa li ngay lập tức, chờ đợi ngày dài đằng đẵng, e rằng hiểu lầm trong lòng càng ngày càng lớn, giai nhân trải qua sự lạnh nhạt, làm sao trong lòng còn nguyện ý chứ? Nghĩ là muốn có thể để cho phu thê hai người cách lòng, rồi tính nhịn đau để Nhược Ngu bị Nam Cung Vân kia chiếm đoạt mấy ngày thì đã sao?
Cho dù là nàng bị bao nhiêu nam nhân chạm vào, cuối cùng lại phải về trong vòng tay của hắn!
Nhìn thấy Chử Kính Phong mặt này hơi u ám đi vào quân doanh, Thẩm Như Bách hơi cúi đầu, che dấu tính toán trong mắt.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...