Chiến Thất Quốc

Đông Hoàng chuông tích tắc xua tan uy lực của tám món thần khí.

Tử Tân hướng về phía Xi Vưu giận dữ gầm thét, tung ra một quyền long trời lở đất_____!

“Tử Tân, sao ngươi sống lại rồi…”

“Hiên Viên thị đã rút nguyên thần của mình đi, hiện Cô đang khống chế thân thể này! Hạo Nhiên!”

“Coi chừng!”

Xi Vưu ngẩng mặt thét dài, cúi đầu dùng sừng thú hung hãn chặn eo Tử Tân, móng ngưu giẫm mạnh xuống đất, đẩy Tử Tân trượt liên tục ra sau.

“Ta biết ngay Hoàng Đế cũng chẳng phải thứ tốt mà…Gắng gượng!”

Hiên Viên Tử Tân cắn răng vặn cặp sừng của Xi Vưu, một cước trượt ra sau, đôi ủng sắt lún sâu xuống bùn lầy tạo thành cái hố to đùng, kế tiếp tiêu trừ xung lực.

“Hạo Nhiên, ngươi…còn giận Cô không…”

Đông Hoàng chuông dở khóc dở cười nói: “Giờ này rồi mà còn nói linh tinh…”

Hiên Viên Tử Tân quát lớn: “Trả lời Cô!”

“Không!”

Hiên Viên Tử Tân lập tức cắn răng bất chấp hết thảy, thét: “Lùi_____!”

Kim giác cự nhân nắm chặt sừng thần thú, hai tay dồn lại như dời non lấp biển! Xi Vưu bị đẩy lảo đảo, ngã ra sau!

Tử Tân quát: “Binh chủ! Cho dù có đấu thêm lần nữa, ngươi vẫn thua thôi!” Kế tiếp phi thân tiến lên, Hạo Nhiên thét lớn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Xi Vưu đem đầu thú nhắm chuẩn vào Hoàng đế đang trên đà nhào tới, hừ lạnh một tiếng, sừng ngưu hướng về phía tiểu phúc cự nhân, đâm thật sâu vào.

“Tử Tân!” Hạo Nhiên điên cuồng gào thét.

Sừng ngưu nhuốm máu tươi đâm thấu ra sau lưng Tử Tân, kim giáp cự nhân khom người, giang hai cánh tay ra dưới một kích quyết tử đó, mặc cho cặp sừng Xi Vưu ngập sâu vào người mình, kế tiếp dùng hai bàn tay nắm chặt đầu ngưu, dốc tất cả sức lực vặn nó qua một bên.

Tiếng rống của Xi Vưu đã lên tới cổ họng, nhưng không cách nào phát ra khỏi miệng được, đầu thú kêu một tiếng rắc thật lớn, sau đó thân thể mềm nhũn gục ngã xuống đất.

Ngọn lửa đen nhánh bùng ra từ trong mắt Xi Vưu, bao bọc Hoàng Đế, Đông Hoàng chuông và thần thú vào một chỗ, co ù ù lại thành một đoàn, rồi biến mất.


Triều Ca, ngoài ngọ môn vắng tanh, chỉ có gió lạnh gào thét thổi qua.

Hạo Nhiên mở hai mắt, siết chặt bàn tay, trong tay có thêm một thanh đại kiếm.

“Tử Tân, ngươi có đó không? Đây là nơi nào?” Hạo Nhiên thấp giọng nói.

Hiên Viên kiếm đáp: “Ta đây”

Hạo Nhiên an tâm, nói: “Cảnh tượng nơi này sao quen mắt quá vậy? Xi Vưu chết chưa?”

Hiên Viên kiếm đáp: “Nơi này là ngoài ngọ môn…Ân Thương Triều Ca của Cô”

Trong lòng Hạo Nhiên chấn động, còn chưa kịp hỏi thì Hiên Viên kiếm đã chậm rãi nói: “Hoàng Đế hạ một anh linh chú lên người Cô, trong trận chiến Trác Lộc, nếu càn khôn xoay chuyển, thì Cô phải thay khối thân thể này chiến đấu tiếp”

Hạo Nhiên gật gật đầu, chợt phát hiện ngoài ngọ môn chẳng biết tự khi nào đã có thêm một người.

“Hạo Nhiên_____!”

Trụ vương từ Cửu Gian điện chạy ra, Hạo Nhiên nằm trên mặt đất trống trải ngoài ngọ môn, trên bầu trời lôi vân trận trận, thần lôi vạn khoảnh ầm ầm giáng xuống.

“Chúng ta lại quay về quá khứ rồi ư?”

Hiên Viên kiếm đáp: “Không, là ảo giác”

“Nếu chúng ta quay về quá khứ, sẽ trùng phùng với chính mình khi đó, không thể xuất hiện tình huống hai món thần khí đồng thời có mặt tại cùng một thời điểm được…” Hiên Viên kiếm giải thích: “Trận chiến Trác Lộc mới nãy, lúc huyền môn mở ra lần nữa, ngươi cũng đâu có xuyên việt qua”

Hạo Nhiên đã minh bạch, y nheo mắt quan sát cảnh tượng kia.

Hiên Viên kiếm không còn hung hiểm nữa, bèn hóa thành hình người, hắn đưa tay đến bên eo Hạo Nhiên, bán ôm lấy y: “Binh chủ để ta và ngươi xem cảnh tượng này, mục đích là gì?”

Cảnh tượng đột nhiên biến đổi sang Ngọc Hư cung.

Trụ vương quỳ trên nền đất, bị Ngọc Đỉnh tiên nhân lôi đi, hắn vùng vẫy gào thét: “Hạo Nhiên, ở đó chờ ta!”

Hạo Nhiên quay đầu đi, trên gương mặt đẫm lệ, y buông tay, viên Hồng hoàn rơi leng keng xuống đất, lăn tới bên chân Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hạo Nhiên ngơ ngác nói: “Hắn còn muốn kêu ngươi buông bỏ sao?”


Tử Tân ôm Hạo Nhiên, chậm rãi nói: “Chắn chắc sẽ không…huống hồ Cô cũng cảm thấy không đúng, đây là ký ức của ai vậy?”

Cảnh tượng lại thay đổi sang một căn phòng.

Cách bày trí trong phòng nhìn không ra đó là nơi nào, trông như hành quán thái phó trong cung Hàm Dương, lại trông như sương phòng ở phủ chất tử.

Hiên Viên Tử Tân ôm Hạo Nhiên đi vào trong phòng, Hạo Nhiên đã ngủ say, Tử Tân khẽ khàng đặt Hạo Nhiên lên giường, sợ đánh thức y.

Hắn ngồi bên mép giường ôn nhu nhìn Hạo Nhiên một hồi, hôn hôn lên vầng trán Hạo Nhiên đang say giấc nồng, kế tiếp cẩn thận nằm bên cạnh Hạo Nhiên, nhẹ tay nhẹ chân kéo chiếc chăn lên.

“Mấy cái chuyện vặt vãnh…Đó là lần nào thế?” Hạo Nhiên kìm lòng không đậu cười hỏi.

“Chuyện thường xuyên” Hiên Viên Tử Tân đáp.

Nước mắt Hạo Nhiên liền rơi xuống.

Cảnh tượng thay đổi lần nữa, xung quanh tràn ngập sương mù trắng xóa, Hạo Nhiên nuốt nước mắt, trông thấy một người đang đi về phía họ giữa màn sương.

“Giết lão, Hạo Nhiên, đừng do dự” Hiên Viên kiếm thấp giọng nói.

Hạo Nhiên giơ Hiên Viên kiếm lên, trầm ngâm chốc lát, nhưng lại ngừng động tác, không thể nào cầm thanh kiếm đâm tới được.

Gương mặt của nam nhân trong màn sương dần hiện rõ, Hạo Nhiên nói: “Trâu sư?”

Trâu Diễn mỉm cười: “Chung thái phó”

Hạo Nhiên thu kiếm, ngắm nhìn Trâu Diễn chốc lát, hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trâu Diễn đáp: “Đây là mộng cảnh của Thủy thần, Chung thái phó tới chỗ này, là ấp ủ ý niệm thiên đạo vô vi, hay nhân định thắng thiên*?” [*ý chí, quyết tâm của con người có thể thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh]

Hạo Nhiên mỉm cười: “Từ khi từ biệt tại Hàm Dương, chẳng phải Trâu sư đã mai danh ẩn tích rồi sao? Cớ gì còn hội ngộ tại nơi này?”

Trâu Diễn nói: “Dù thái phó nắm giữ thiên đạo trên người, nhưng chấp niệm trong lòng, e rằng vẫn nhận định nhân định thắng thiên mới là đúng…Nếu đã là nhân định thắng thiên, vì sao không tận dụng mọi kỹ năng để thoát khỏi số mệnh?”

“Thủy thần mượn thân thể ta tới truyền cho thái phó một lời: việc ngươi lai vãng mấy ngàn năm nay, Bàn Cổ đều thấy rõ, hai người các ngươi muốn tiêu dao tự tại, cũng không phải không thể”


Hạo Nhiên hỏi ngược lại: “Vậy vạn vật thế gian phải tính sao?”

Trâu Diễn khẽ cười: “Phải hiểu rằng vương triều thay đổi, tự nhiên có đường để đi, Ngũ đức* chi thứ, tòng sở bất thắng, Ngu thuộc Mộc, Hạ thuộc Kim, Chu thuộc Hỏa, Tần thuộc Thủy, tương khắc tương sinh, đã sớm được thiên định, ngươi hà tất phải nhúng tay vào, thiên đạo vô vi…hãy mặc cho vạn vật tự sinh tự diệt, mới là thượng đạo…” [*Ngũ đức chính là ngũ hành, gồm kim mộc thủy hỏa thổ, câu trên nghĩa là thứ tự tương khắc từ đầu tới cuối của ngũ hành]

Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Nếu Ngũ hành đã tương sinh tương khắc, vậy quy luật của chúng do ai định ra?”

Trâu Diễn ngạc nhiên, chẳng có lời nào để đối đáp.

Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Thiên có việc nên làm, có việc không nên làm, bởi vì Thủy thần quyết định quá nhiều, nên mới khiến thế giới này thoát ly khỏi khuôn khổ nguyên bản…”

Hắc mang trong mắt Trâu Diễn chợt lóe rồi biến mất, giọng điệu trở nên khàn khàn…

“Ngươi vốn là linh vật thiên địa, mà lại sa vào tình chướng, còn mặt mũi nào cai trị Thần Châu…”

“Mau giết lão!” Hiên Viên kiếm nôn nóng nói.

Chợt Trâu Diễn im bặt, run rẩy nói: “Thái phó…giết…”

Hạo Nhiên thở dài, một kiếm đâm xuyên ***g ngực Trâu Diễn!

“Thiên địa là hữu tình…” Hạo Nhiên khẽ nói.

Trâu Diễn phun ra một ngụm máu, chúng tản đi trong làn sương mờ mịt, ông khép hai mắt lại, chậm rãi nói: “Bao năm qua lão phu sống còn không bằng chết, cảm tạ…Chung thái phó…”

Trâu Diễn tạ thế, sương mù bay ra hóa thành một vì tinh tú sáng rực.

Hạo Nhiên còn chưa kịp thu kiếm thì toàn bộ mê chướng xung quanh đã hóa thành khói đen, rít gào điên cuồng như bách quỷ dạ hành từ bốn phương tám hướng ập tới Hiên Viên kiếm.

“Không thể thu kiếm!” Hiên Viên Tử Tân quát.

Sau tiếng quát, Hiên Viên kiếm tỏa kim quang vạn trượng, xua tan khói đen, hắc vụ bị thổi vù đi, tụ thành một vòi rồng, Hạo Nhiên cảm thấy như có ngàn vạn áp lực đè lên bả vai, xương cốt cả người đau đớn muốn vỡ nát, y thét to.

“A a a a a_____”

“Hạo Nhiên_____!”

Phía chân trời sấm rền trận trận, khói đen bùng nổ, Địa hồn của Xi Vưu rốt cuộc cũng hiện thân lần nữa.

“Đâm hắn!”

“Không được!”

“Gắng gượng, Hạo Nhiên!”

Dưới sấm sét vạn khoảnh, trước ***g ngực của hắc hỏa Xi Vưu xuất hiện một cụm bạch quang, bên trong bạch quang là một điểu nhi lúc chìm lúc nổi.


Điểu nhi tả xung hữu đột gian nan khuấy động tấm chắn trước ngực hắc hỏa cự nhân, hắc hỏa ôm ngực khốn khổ vung cự trảo ra bổ xuống đầu Hạo Nhiên!

“Ta sắp…” Hạo Nhiên cắn răng nói: “Chống đỡ hết nổi rồi!”

“Đông Hoàng đại nhân!”

Hạo Nhiên giương thẳng Hiên Viên kiếm, Hiên Viên kiếm tỏa kim quang, xua tan khói đen, đâm xuyên qua Xi Vưu, mũi kiếm vươn về phía trước, lực cản ngày càng mạnh, khi nhích tới gần cụm bạch quang kia vài tấc thì chấn động điên cuồng.

Một tay Xi Vưu nắm chặt Hiên Viên kiếm, Hạo Nhiên quát: “Tránh đường_____!”

“Cơ Hiên Viên, hôm nay ta với ngươi đồng quy vu tẫn!” Xi Vưu ngẩng đầu thét dài.

Khói đen chui vào thân kiếm, Tử Tân kêu gào đau đớn, mũi kiếm rốt cuộc cũng chạm tới chu vi bạch quang đang bao bọc Đông Hoàng.

Ầm! Kết giới giam cầm Đông Hoàng triệt để vỡ vụn, khói đen gây ra một trận nổ lớn kinh thiên động địa, vô số ác quỷ quấn quýt nhau tản ra.

Bạch quang tan hết, xuất hiện thân hình của một cụ già lưng khòm.

Đông Hoàng đưa một tay ra, tám món thần khí ở phía cuối hư không bay tới, quay vù vù quanh thân ông ta, cụ già nâng Không Động ấn lên, cầm, đỉnh, ấn, gương, thạch tỏa hào quang, thân thể già nua của Đông Hoàng tựa như tờ giấy rách phiêu tán theo gió.

Từng tấc da thịt già cỗi phát ra tiếng kêu vang, nứt nẻ thành những đường vân trắng nõn, kế tiếp tách khỏi thân thể ông ta.

Đông Hoàng dần dần trẻ lại, vươn thẳng sống lưng, sau khi phản lão hoàn đồng, ông ta thở phào một hơi, quăng ánh mắt về phía Hạo Nhiên và Tử Tân đang ôm siết lấy nhau.

Tử Tân lại khôi phục hình người, toàn thân trần trụi đứng trước mặt Đông Hoàng, một cánh tay vẫn ghì chặt Hạo Nhiên không buông.

Nửa người trái của Tử Tân đã bị nhiễm độc đen nhánh như mực, độc tố đó đang từng tấc từng tấc lan lên trên.

“Chuông nhi, Kiếm nhi” Đông Hoàng đưa tay ra, trầm giọng nói: “Qua đây”

Hạo Nhiên: “Tử Tân, trên người ngươi…”

“Đó là oán hận của Binh chủ” Đông Hoàng đáp: “Không còn nhiều thời gian nữa, Bất Chu sơn nhô lên rồi”

Tử Tân nói: “Đông Hoàng đại nhân, Tử Tân vẫn còn lời muốn hỏi”

Không chờ Đông Hoàng đáp, Tử Tân liền nói: “Chuyện thần khí, vì sao lại gạt Hạo Nhiên? Sau cuộc chiến này, y…chúng ta có phải chịu chết hay không?”

“Ngài muốn làm gì? Đông Hoàng?” Tử Tân lại nói.

Đông Hoàng khép hai mắt lại, đột nhiên Tử Tân phát hiện ra gì đó, hắn nhìn sang Hạo Nhiên, nói tiếp: “Ngươi và Đông Hoàng đại nhân…vì sao lại giống nhau như thế?”

Đông Hoàng điềm tĩnh mỉm cười: “Cũng như ngươi là do nguyên thần của Hiên Viên thị hóa thành, Hạo Nhiên chính là nguyên thần của ta”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui