Chiến Thất Quốc

“Ngươi làm sao thế?”

“Không có gì”

Đây là lần nói chuyện đầu tiên của Hạo Nhiên và Doanh Chính sau mấy năm xa cách, trong mắt Hạo Nhiên, bất quá chỉ mới qua có mười ngày, hai ngày ở Bích Du cung, nửa ngày ở Thủ Dương sơn, lộ trình trở về Hàm Dương mất hết bảy ngày rưỡi.

Nhưng trong mắt Doanh Chính thì đã ròng rã hai năm trời.

Trong thành Hàm Dương giương cung bạt kiếm, thủ vệ tuần tra nghiêm ngặt các khu phố, những con đường lui tới trên toàn quốc đã bị phong tỏa toàn bộ.

Bốn tháng sau, vào ngày đầu tiên của năm mới, ngày một tháng mười hai, đại lễ Trữ quân đăng cơ sẽ được cử hành ngay tại Ung đô.

Tần quốc lấy mùa đông tháng mười hai làm năm mới, quốc phục có màu đen, với ý nghĩa là huyền thủy.

Lúc này trong đô thành, chúng thần cẩn thận từng li từng tý, giống như có thứ gì đó không ngừng sinh sôi dưới mạch nước ngầm.

Đã qua hai năm kể từ khi chế độ Tam công cửu khanh được thiết lập toàn diện, Lã Bất Vi, Phùng Cao, Vương Tiễn chia nhau các chức Tam công Thừa tướng, Ngự sử đại phu và Thái úy.

Trong triều hình thành nên thế cục quyền lợi vi diệu, nhưng trên có thừa tướng, dưới có lang trung, đều không thể bỏ qua sự tồn tại của hai người sau lưng Trữ quân, một người trong đó là Lý Tư.

Lúc này Lý Tư vẫn là thư đồng thị lang, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn đã vượt xa thật xa khỏi phạm vi mà chức quan đó có thể mang lại.

Còn người kia, chính là Hạo Nhiên.

Hai năm trước Tử Tân quay về Hàm Dương, ở bên ngoài cửa cung nói chuyện một hồi thật lâu với Bạch Khởi, rồi lập tức rời đi, Doanh Chính vội vã xuất cung nghênh đón, nhưng chẳng biết Tử Tân đã đi hướng nào, chỉ ném lại một câu: “Tự thu xếp cho tốt”

Cứ thế không còn quan tâm tới chuyện Tần quốc nữa, Hạo Nhiên cũng như bốc hơi khỏi nhân gian, Doanh Chính hỏi thăm Chu Cơ mấy bận, nhưng Chu Cơ cũng không thể nói rõ được nguyên do.

May mà trước khi hắn đăng cơ, Hạo Nhiên rốt cuộc cũng trở về, nhưng sau khi trở về cái gì cũng không nói, chỉ ngã xuống giường, nhìn trần nhà đến xuất thần.

“Ngươi không bận chuyện gì khác sao?” Hạo Nhiên không vui nói.

Doanh Chính ngồi bên tháp, thật lâu sau hỏii: “Sư phụ Tử Tân đâu?”

Hạo Nhiên đưa tay sửa sang tay áo cho Doanh Chính, mỏi mệt đáp: “Chơi chán nên chạy mất rồi, sau này chỉ còn một mình ta thôi”

Đây là lần đầu Doanh Chính thấy Hạo Nhiên sa sút tinh thần như thế, vào sáng sớm của ngày bái sư nhiều năm về trước, Hạo Nhiên tự tin định liệu trước mọi chuyện, khi thì trêu chọc, khi thì nghiêm khắc, Doanh Chính vẫn còn nhớ loáng thoáng cảnh tượng trong chất tử quán ở Triệu quốc.

Kể từ khi tới Tần quốc, trong những năm này, Hạo Nhiên dường như từng chút từng chút mất đi thứ gì đó.

Doanh Chính ngơ ngẩn nhìn Hạo Nhiên, giống như có thể thấy được khí thế cường đại đang không ngừng bị cuốn trôi trên khuôn mặt y, từ một vị thánh giả siêu nhiên giữa thế gian chầm chậm suy thoái thành một người phàm trần có thể chạm tay đến.

“Nhìn cái gì?” Hạo Nhiên nói: “Mẫu hậu ngươi đâu?”

Doanh Chính nói: “Đi Ung Đô rồi”


Hạo Nhiên quan sát Doanh Chính chốc lát, chỉ cảm thấy so với hai năm trước, hắn càng trở nên nội liễm hơn, vẻ lệ khí trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là uy nghiêm của một đế vương.

Nhưng Hạo Nhiên không hề sợ hãi cái uy nghiêm này.

Doanh Chính nói: “Sư phụ hắn…vứt bỏ ngươi, đi một mình rồi sao?!”

Hạo Nhiên: “Kể ra rất dài dòng, ngươi không hiểu đâu”

Doanh Chính không vui nói: “Ta đã không còn là đứa con nít năm đó nữa…”

Hạo Nhiên quát: “Không sai, là thế đó!”

Doanh Chính và Hạo Nhiên đều im lặng chốc lát, sau đó Doanh Chính nói: “Năm sau vào lễ đăng cơ ở Ung Đô, ta muốn quét sạch toàn bộ hai đảng phái Lã Lao…”

Hạo Nhiên thở dài, đáp: “Nguoi tự quyết định đi, không cần hỏi ta”

Doanh Chính dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Hạo Nhiên tức giận nói: “Ta chỉ chiếm một phần ăn trong cung Hàm Dương của ngươi thôi, không phải ngươi cũng muốn quét ta đi luôn chứ?”

Doanh Chính bật cười, Hạo Nhiên nói: “Ra ngoài đi, mệt mỏi quá. Nghỉ ngơi khỏe rồi mai tìm ngươi sau”

Chợt Doanh Chính nói: “Cả Đại Tần này, không, cả thiên hạ này, chỉ có mình ngươi mới dám nói với ta như vậy”

Hạo Nhiên hết cách nói: “Thần cung tiễn đại vương…”

Doanh Chính bật cười, dung mạo ấy pha chút mị lực của một nam tử nhơ nhỡ, Doanh Chính lại nói: “Đồ nhi vốn muốn mời sư phụ giúp sức, lúc đăng cơ để khiến người ta thần phục, xin cho mượn…”

Hạo Nhiên nói: “Tử Tân chính là Hiên Viên kiếm, hắn đi mất rồi, ngươi làm sao dùng được?”

Doanh Chính khẽ vuốt cằm, lát sau nói: “Pháp lực tiên gia của ngươi còn lại mấy thành?”

Hạo Nhiên đáp: “Một hai thành”

Đối với độ mạnh yếu của lực lượng này Doanh Chính không rành mấy, tính hỏi thêm, nhưng Hạo Nhiên đã chậm rãi nói: “Đồ đệ, ngươi không biết đâu”

“Kiếm do tâm sinh, kiếm của sư phụ chính là tâm kiếm, trước giờ chưa từng luyện qua chiêu thức nào…”

Doanh Chính nghi hoặc nói: “Chưa từng luyện qua…?”

Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Ta nghe được thiên thư từ chỗ Hồng Quân giáo tổ, đắc đại đạo, khi xuất kiếm toàn dựa vào bản tâm, đấu chí trong lòng càng thịnh thì sức kiếm càng mạnh mẽ; lúc Tử Tân ở bên cạnh ta chưa bao giờ sợ hãi, cho dù là giao tranh với thánh nhân thượng cổ cũng dám kiên cường đối chiến, tất cả chỉ dựa vào ý chí chiến đấu mà thôi”

“Từ cái ngày rời khỏi Hàm Dương, đánh một trận với Xi Vưu ngoài biển, rồi lên Thủ Dương sơn, mặt đối mặt với Tử Tân…” Hạo Nhiên khép hai mắt lại, thở dài nói: “Chính khí trên người dần dần tiêu tán, có lẽ ta sai rồi”

Doanh Chính khó hiểu nói: “Ngươi không tin tưởng chính mình?”


Hạo Nhiên: “Ta không tin rằng mình đúng”

Doanh Chính khó có thể tin nói: “Ngươi…ngươi chỉ cần cho rằng mình đúng, vậy không phải được rồi sao?”

Doanh Chính dường như nghe được những lời lẽ hết sức hoang đường, nhịn không được nói “Chẳng phải ngươi rất mạnh sao? Vạn kiếm trận, phi thiên trận, ngươi cứu ta và mẹ ta đâu chỉ một lần, thuật…phi kiếm khắp trời kia của ngươi, còn mạnh mẽ hơn Tru tiên kiếm trận của Từ Phúc…”

Doanh Chính thuận tay ra dấu, mờ mịt hỏi: “Tất cả đều dùng không được nữa sao?!”

Hạo Nhiên gật đầu nói: “Phải, giờ ta chỉ là một tên tàn phế”

Doanh Chính rút trường kiếm bên hông ra, thuận tay rung một cái, trong tẩm điện kiếm ảnh bay ngang bay dọc, Hạo Nhiên nhìn một lúc rồi cười nói: “Cơ Đan dạy ngươi à? Ngươi cũng biết ngự kiếm?”

Doanh Chính thu kiếm vào vỏ, hỏi: “Sư phụ, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Hạo Nhiên cười đáp: “Thời gian ngàn năm đằng đẵng trong mắt các ngươi, chỉ là một thoáng vội vã đối với chúng ta mà thôi”

Doanh Chính thấp giọng nói: “Ta biết, các ngươi vĩnh viễn sẽ không già” Nói xong Doanh Chính đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên xuất thần nhìn Doanh Chính, nói: “Ngươi biết không? Ngươi là đồ đệ thứ hai của ta, sư huynh của ngươi chính là Chu Vũ vương Cơ Phát…”

Hô hấp Doanh Chính nháy mắt nghẹn lại, Hạo Nhiên nói: “Ta…giúp nó chiếm lấy thiên hạ của Tử Tân; nay lại giúp ngươi đoạt mất thiên hạ của hậu duệ nó…”

Hạo Nhiên kể từ chuyện Ân Thương cho đến triều Chu, từ trận chiến phong thần cho đến Tử Tân bại trận, rồi kể về thế giới ba ngàn năm sau cho đến lúc chia xa với Tử Tân.

“Hóa ra từ rất sớm ta đã…” Hạo Nhiên thì thầm: “Ta đã không hiểu hắn”

Doanh Chính chấn động trong lòng, hỏi: “Sớm là bao lâu? Lần trước trở về, ngươi và sư phụ cãi nhau…”

Hạo Nhiên lắc đầu: “Chỉ sợ còn sớm hơn, ngay từ đầu lẽ ra ta phải phát hiện mới đúng, lúc tiễn biệt Cơ Đan, rõ ràng hắn đã từng nói rằng, hắn không muốn ta chết…”

Doanh Chính siết chặt tay Hạo Nhiên, nói: “Cô cũng không muốn”

Doanh Chính mở to đôi mắt, nhìn Hạo Nhiên thật lâu, kế tiếp không lên tiếng nữa, lắc lắc đầu, quay lưng rời đi.

“Đạo lý võ học, vốn xuất phát từ bản tâm, tâm càng yếu, thì…” Hạo Nhiên nói như thế.

“Chính nhi, ngươi hãy nhớ kỹ”

Trong đại điện trống trải, Hạo Nhiên mỏi mệt khép hai mắt lại, thở ra, quá khứ, tương lai đều tràn đầy sương mờ, y cần nhiều thời gian hơn nữa để suy nghĩ kỹ càng, thực hiện những chuyện mà từ lúc tới thời đại này chưa từng chân chính làm qua.

Khi có Tử Tân ở bên, Hạo Nhiên chưa từng lo lắng về bất cứ điều gì.


Mà nay, hết thảy đều không như thế nữa, dường như y bị cơn lốc xoáy vận mệnh cuốn trở về điểm xuất phát, quay lại cái năm mình đơn độc tới Ân Thương kia.

Không ai có thể dựa vào, cuối cùng chỉ còn lại một mình mình.

Ngọn đèn dầu lu mờ, màn lụa phất phơ theo gió.

Không biết thiếp ngủ bao lâu, trời hửng sáng, Hạo Nhiên khẽ mở mắt.

Doanh Chính mặc nguyên y phục ngồi bên tháp, hai mắt tràn đầy tơ máu, đã tháo thiên tử quan, cởi hắc long bào, toàn thân đế vương phục lam sẫm, ngơ ngẩn nhìn Hạo Nhiên.

Bên ngoài mưa thu lắc rắc, một cơn gió rét buốt xương tủy thổi quét vào.

Đôi mắt Hạo Nhiên mê ly, nhìn sang Doanh Chính, nói: “Làm sao vậy?”

Doanh Chính mím môi không đáp, Hạo Nhiên có chút kinh ngạc, lúc Doanh Chính rời đi còn chưa quá nửa đêm, mà giờ lại trở về, giống như có chuyện gì đó muốn nói.

Hạo Nhiên đưa tay chống giường ngồi dậy, nói: “Chính nhi, đợi ta tĩnh dưỡng vài ngày rồi bàn bạc chuyện Ung đô với ngươi sau”

Doanh Chính cố chấp nói: “Ngươi không thể làm được gì hết sao?”

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Giết người vẫn có thể, chỉ cần không giết quá nhiều người”

Doanh Chính nói: “Cô không muốn ngươi chết”

Hạo Nhiên bật cười, sờ sờ trán Doanh Chính, hết sức thú vị nói: “Ai mà không chết? Ngươi sẽ chết, ta cũng thế, cho dù tu được trường sinh bất lão như thánh nhân thượng tiên mà ăn không ngồi rồi, thì thà chỉ sống một đời oanh oanh liệt liệt, tùy tâm sở dục. Huống hồ, ta không chết thì sao có thể thành toàn cho ngàn vạn sinh linh hậu thế?”

Bàn tay Doanh Chính không ngừng dùng sức, siết đến Hạo Nhiên phát đau, nói: “Không, không…”

Hạo Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, xoay đầu qua nói: “Ngủ đi, ngươi cả đêm không chợp mắt rồi, chắc mệt mỏi lắm…”

Doanh Chính kề sát tới, Hạo Nhiên quay mạnh đầu đi, ngửi thấy mùi rượu.

Doanh Chính nói: “Ngươi không thể chết!”

“Ngươi…” Hao Nhiên đưa tay đẩy Doanh Chính, nhưng Doanh Chính lại dùng sức rất lớn.

“Chính nhi!” Hạo Nhiên cao giọng mắng.

Doanh Chính chợt phủ người lên, gọi: “Hạo Nhiên!”

“…”

Hạo Nhiên giống như bị sét giáng xuống đầu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra có chuyện gì kỳ quái, đôi môi hực mùi rượu của Doanh Chính đã hung hăng áp lên, điên cuồng liếm cắn cổ Hạo Nhiên một trận.

“Ngươi…Chính nhi…” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, y bị động tác đột ngột của Doanh Chính làm tức đến run rẩy toàn thân, nói: “Ai cho phép ngươi uống rượu!”

Thế nhưng Doanh Chính bất chấp hết thảy gầm thét, động thủ muốn xé đơn y của Hạo Nhiên, Hạo Nhiên đưa mắt nhìn đỉnh màn lụa, hai mắt thất thần, vô luận thế nào cũng không dám tin chuyện đang diễn ra trong phút chốc ngắn ngủi này.

Đôi môi nóng rực của Doanh Chính đã đánh thức Hạo Nhiên.

“Cút ra!” Hạo Nhiên tức khắc nổi bão: “Ta là sư phụ ngươi! Tên súc sinh điên loạn này!” Lửa giận ngùn ngụt khó lòng át chế, Hạo Nhiên không lưu tình nữa, đánh mạnh một quyền lên mặt Doanh Chính!


Doanh Chính nhổ nước miếng, quát: “Ta là Tần vương! Chung thái phó!”

Hạo Nhiên đưa tay bóp cổ Doanh Chính, đẩy hắn lùi ra sau vài xích, cơn thịnh nộ khiến đầu óc choáng váng, y nâng mộc án trước tháp quét về phía Doanh Chính, đập hắn bay thẳng ra ngoài, tông vào cây cột.

Hạo Nhiên thở dồn dập, kéo kín thượng y, lạnh lùng nói: “Đồ đệ Tần vương, còn làm chuyện cầm thú thế này một lần nữa, thì ngươi cứ chờ lo quốc tang trước lúc đăng cơ đi”

Nói xong Hạo Nhiên ném mạnh mộc án lên cây cột, chiếc trà kỷ bằng sắt gỗ ầm một tiếng vỡ thành ngàn vạn mảnh.

Thị vệ ngoài điện rối rít chạy vào, chỉ thấy Trữ quân máu mũi chảy dài gian nan đứng trước cột, còn Hạo Nhiên thì nghênh ngang rời đi, không ai dám cản.

Trời đã sáng tỏ.

Ngoài cung Hàm Dương, mưa thu bay phấp phới, trong cơn mưa Từ Phúc một mình đi tới.

“Kẻ nào!”

Từ Phúc chảy nước miếng, hai mắt không có tiêu điểm ngó trái ngó phải.

“Là Từ đạo trưởng?” Vệ binh gác cửa cung nọ nghi hoặc hỏi.

Mọi người bàn bạc chốc lát:

“Hồi báo đại vương chứ?”

“Đại vương hôm nay bãi triều…Này, Từ đạo trưởng!”

Từ Phúc chẳng có mục đích, hai mắt đảo tới đảo lui, há miệmg chậm rãi đi vào trong cung.

“…”

“Cản hắn lại!”

Các thị vệ quát lớn, Từ Phúc ngã trái ngã phải mà đi, vô số cung kỵ từ bên hông chạy ra, không ngừng kêu gọi, đồng loạt tuốt đao kiếm, dựng trường thương!

Trên người Từ Phúc tỏa ra một màn chắn sáng màu xanh, vù một tiếng, các binh sĩ tới gần đều bị bắn bay ra ngoài.

“Nỏ binh vào vị trí_____!”

Trước Cửu Long điện nháy mắt tụ tập hơn ngàn vệ binh, Mông Điềm hốt hoảng chạy ra, lớn tiếng la hét chỉ huy, Từ Phúc chỉ coi như không thấy, nhẹ nhàng xoay người trước bức tường người, đổi sang hướng khác.

“Từ đạo trưởng?” Mông Điềm nheo mắt: “Cản hắn lại_____!”

Từ Phúc đi rề rề như rùa, nhưng bực mình nhất chính là, không ai có thể tiến gần tới trước mặt hắn! Trường thương ném mạnh tới, nhưng còn chưa kịp tiếp cận đã văng ra xa, tên nỏ bắn ồ ạt đều chệch hướng rơi xuống đất; kỵ binh giục ngựa xông lên, lại bị tấm chắn vô hình tông cho người đổ ngựa ngã, binh sĩ ngoài ngọ môn tăng lên đến hai ngàn người, song ngặt nỗi không ai có thể ngăn được vị khách viếng thăm quái gở này.

Doanh Chính nghe được hồi báo, bèn vội vã từ hậu cung chạy ra, vẻ mặt hung ác, lộ rõ tâm tình phiền chán đến cực điểm, quát: “Từ Phúc_____! Ngươi lớn gan nhỉ!”

“Xin Trữ quân bớt giận”

Trước ngọ môn yên lặng như tờ.

Bạch Khởi đứng trước cửa thiên điện đằng sau ngọ môn, chắp tay nói: “Thái phó có lệnh, kêu ta tới dẫn người này đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui