Một luồng bạch quang lướt qua, Hạo Nhiên mở hai mắt, đứng trước mình trâu đồng.
Bạch Khởi vừa lắc lư, vừa la hét: “Giá_____!” Thình lình nhìn thấy Hạo Nhiên, thế là sợ hết hồn, lập tức trợn trừng mắt nói: “Quả nhiên tâm thành tất linh!”
“…”
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ ót Bạch Khởi một cái, rồi xoay người đi xuống Hàm Cốc quan. Bạch Khởi vội nhảy khỏi lưng trâu, phủi phủi vạt áo, chạy theo sau Hạo Nhiên.
“Thái hậu bảo đó là sư phụ ngươi, đón ngươi lên tam thiên, vài ngày nữa sẽ trở về…”
“Đúng vậy” Hạo Nhiên hỏi: “Sau trận chiến ở Đông hải, Xi Vưu thế nào rồi?”
Bạch Khởi lẩm nhẩm: “Chờ ngươi mấy năm trời, Trữ quân thực sự chờ không kịp…”
Hạo Nhiên đứng khựng lại, nhíu mày nói: “Mấy năm trời?”
Bạch Khởi gật đầu nói: “Hai năm”
Hạo Nhiên hít vào một hơi lãnh khí.
Bạch Khởi nói tiếp: “Sư phụ ngươi là Lý Nhĩ?”
Hạo Nhiên thuận miệng đáp: “Sư phụ là sư đệ của Lý Nhĩ…Nhân gian ra sao rồi?”
Bạch Khởi thờ ơ nói: “Trữ quân sắp đăng cơ rồi, Lã tặc tính mưu phản…”
Luồng sét giữa trời quang đầu tiên ầm ầm kéo tới.
Hạo Nhiên kinh hãi nói: “Trữ quân…mười sáu…mười sáu tuổi rồi?” Hạo Nhiên suýt nữa quên khuấy chuyện này.
Bạch Khởi lại lắc la lắc lư nói: “Họ hàng bên mẹ của Thái hậu vào Hàm Dương rồi…Vương quý nhân kia chua ngoa thấy sợ”
Tiếng sét thứ hai nổ đùng đùng.
Hạo Nhiên: “Tại sao? Nàng ta tính mang lớn bé trong nhà tới Hàm Dương ư?”
Bạch Khởi ra chiều nghiêm túc nói: “Người tới rất nhiều, Trữ quân không vui, thái hậu cũng muốn mưu phản”
Tiếng sấm thứ ba tiếp nối.
Hạo Nhiên cau mày: “Bảo nàng ta cuốn gói về Thủ Dương sơn đi”
Bạch Khởi đờ đẫn nói: “Nàng ta không về được, Xi Vưu chiếm mất nhà nàng ta rồi”
“…”
“Ngươi đừng đi!” Bạch Khởi sống chết ôm chặt eo Hạo Nhiên, nôn nóng nói: “Nghe ta nói đã!”
Hạo Nhiên cắn răng ngự kiếm, túm Bạch Khởi bay vút lên trời: “Nói cái gì! Tử Tân và Xi Vưu…”
Bạch Khởi tức giận nói: “Nghe ta nói đã! Tử Tân từng trở về Hàm Dương một lần!”
Hạo Nhiên ngừng lại ở giữa không trung, hỏi: “Hắn từng về Hàm Dương?!”
Bạch Khởi ôm eo Hạo Nhiên, đừng vững trên phi kiếm, đáp: “Tử Tân có vài câu nhờ ta nhắn lại với ngươi”
“Hạo Nhiên, Cô biết một con đường có thể tinh lọc hậu thế, cũng có thể khiến chúng ta bất tử, ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, nếu nguyện tin tưởng Cô, thì hãy tới Thủ Dương sơn”
Hạo Nhiên hít sâu vào một hơi, nói: “Phục Hi cầm đang ở trong tay Xi Vưu, Tử Tân bị Phục Hi cầm thao túng tâm trí rồi, đó không phải lời thật lòng của hắn!”
Bạch Khởi nói: “Thật không, ta cũng không phát hiện…”
Hạo Nhiên chẳng nói một lời, bay nhanh về phía đông bắc, Bạch Khởi lại nói: “Ê ê…Ngươi muốn đi thật sao?”
Hạo Nhiên không đáp, phía xa sương đen lượn lờ, loáng thoáng có thể trông thấy đỉnh núi Thủ Dương, có một luồng hồng quang lượn tới lượn lui trên đỉnh Hiên Viên thần điện, Bạch Khởi lại nói: “Thái hậu bảo, trong tay Xi Vưu nắm giữ bốn món thần khí thái cổ, tuyệt đối không thể lấy trứng chọi đá, sau khi hạ thế ngươi cần phải về Hàm Dương trước, chúng ta bàn bạc kế sách sau…”
Hạo Nhiên bay tới chân núi, đem Bạch Khởi ném xuống một cái hồ to bên dưới.
“Ngươi_____!” Bạch Khởi từ xa tức giận hét.
Đông Hoàng chuông vừa tiếp cận, đạo huyết quang chao liệng kia lập tức phát giác, thải mang khắp núi nháy mắt bùng phát, bao phủ cả tòa Thủ Dương sơn!
“Xi Vưu! Ngay cả ngũ sắc thần quang cũng đoạt vào tay rồi?!”
Hạo Nhiên ở trên bầu trời thét lớn, đưa một quyền ra phía trước, người và kiếm cùng xoay tròn thần tốc, “Đương”, chuông ngân một tiếng, ngũ sắc thần quang vỡ thành ngàn vạn mảnh bay ra, Hạo Nhiên cắp theo sức mạnh của một quyền rung trời kia lao về phía Hiên Viên điện!
Trên bậc thang trước điện chợt lặng lẽ xuất hiện một bóng người.
Tử Tân cầm Không Động ấn ngang ngực, quát lớn: “Hạo Nhiên! Chớ có càn quấy!”
Hơi thở của Hạo Nhiên chợt nghẹn, nhưng thế xông chưa tiêu, liền lao mạnh vào Tử Tân, Hiên Viên Tử Tân tế khởi Không Động ấn, một tiếng vù thật lớn vang lên, ngọc quang màu chàm bùng nổ.
Ấn chướng vỡ vụn!
Một quyền lao tới trước mặt, Tử Tân dùng cái ấn đó đón đỡ quyền thế mãnh liệt của Hạo Nhiên, Không Động ấn vô thanh vô tức mẻ hết một góc.
Ầm, một nửa Hiên Viên điện bị hủy nát dưới cú đâm mạnh này, gạch đá sụp đổ, ngói vỡ văng tung tóe, Hạo Nhiên và Tử Tân đồng thời ngã ra phía sau!
Hiên Viên Tử Tân ho khan dữ dội, phun ra một ngụm máu, vùng vẫy đứng dậy. Thoáng chốc hồi thần lại, xông ra trước điện, đoạt Không Động ấn vào trong tay, nói: “Hạo Nhiên, ngươi điên rồi!”
Hạo Nhiên chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Tử Tân, thở dốc chốc lát rồi nói: “Tử Tân?”
Tử Tân tức giận nói: “Cô đã căn dặn thế nào? Bạch Khởi không nói với ngươi à?”
Hạo Nhiên đứng dậy, nhặt mảnh ngọc vỡ lên: “Không Động ấn hỏng rồi”
Tử Tân cầm Không Động ấn bên tay trái, chìa bàn tay phải ra, nhưng Hạo Nhiên không giao mảnh ngọc vỡ cho Tử Tân, hãy còn nắm thật chặt, nói: “Ngươi…Tử Tân? Ngươi không sao chứ?”
Trước đó Hạo Nhiên cực kỳ nghi hoặc, chỉ cho rằng Tử Tân bị Xi Vưu mê hoặc, lúc này chậm rãi lướt kiếm chỉ qua trước mặt, tiếng chuông khánh rung ù ù, Tử Tân thở ra, rốt cuộc cũng đứng vững.
“Cô không sao” Tử Tân giương mắt nhìn Hạo Nhiên.
Ánh mắt đó quen thuộc vô cùng, Hạo Nhiên cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái. Tử Tân nói: “Ngươi đã phá hủy Không Động ấn rồi, trả mảnh đá vỡ đó lại đây”
Hạo Nhiên trầm giọng nói: “Không, Tử Tân, theo ta trở về”
Tử Tân lặng thinh chốc lát, sau đó nói: “Hạo Nhiên, ngươi không tin Cô?”
Hạo Nhiên như mất khống chế nói: “Hắn đã nói gì? Xi Vưu dùng Phục Hi cầm mê hoặc ngươi rồi”
Tử Tân: “Binh chủ chưa từng làm chuyện này! Vào cái ngày ba năm về trước, trên thuyền cầu tiên ở Đông hải, Binh chủ dùng Phục Hi cầm bức ta hiện nguyên hình, khi Binh chủ cầm Hiên Viên kiếm trong tay, ta và hắn tâm ý tương thông, đã thông suốt trận đại chiến xa xưa cách đây mấy ngàn năm, Hạo Nhiên! Chuyện này nói ra rất dài dòng, không thể qua loa được, Đông Hoàng, Hiên Viên thị đều chẳng phải kẻ tốt…”
Hạo Nhiên lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ nói đi, ta nghe”
Tử Tân thở dài: “Chỉ sợ dù ngươi nghe rồi, cũng không chịu tin”
Hạo Nhiên: “Năng lực phán đoán của ta vẫn còn, ngươi xem thường ta đến thế sao?”
Tử Tân nhướng mày nói: “Cô chỉ chọn những chuyện có liên quan tới hai người chúng ta để nói thôi, Đông Hoàng Thái Nhất lệnh ngươi trở về thời viễn cổ, vốn là có tư tâm, việc tinh lọc thế gian chỉ cần năm món thần khí đầu cùng khởi động trận Hư không, lấy Đông Hoàng chuông làm mắt trận là được, hoàn đạo vu thiên”
“Nhưng Đông Hoàng tìm mười món thần khí này không phải vì tinh lọc thế gian, mà là muốn hút năng lực tạo hóa trên người chúng ta, để trở về hồng hoang viễn cổ, lúc khai thiên lập địa, mục đích là muốn thay thế Bàn Cổ, tạo lại thế gian hỗn độn”
Hạo Nhiên hít vào một hơi: “Dựa vào đâu mà nói vậy?”
Tử Tân đáp: “Trận chiến Viêm Hoàng năm đó, ngươi có biết kẻ phát động là ai không?”
Hạo Nhiên không đáp, Tử Tân trầm giọng nói: “Nguyên nhân gây ra cuộc chiến nhân ma, chính là Đông Hoàng!”
Tử Tân nói tiếp: “Đợi Binh chủ hấp thu địa hồn xong, cùng theo ta với ngươi về hậu thế, chúng ta đối chất với Đông Hoàng thì ngươi sẽ biết”
Hạo Nhiên quát: “Ngươi điên rồi, Tử Tân! Ngươi muốn dẫn hắn về hậu thế? Hiện giờ thần lực của Đông Hoàng đã tiêu tán, Xi Vưu mà về thế giới ba ngàn năm sau, thì Thần Châu còn ai chế trụ được hắn nữa?!”
Tử Tân nói: “Ngươi còn nhớ lúc chúng ta trở về lần đầu không?”
Hạo Nhiên nghi hoặc vô cùng, Tử Tân lại nói: “Khi rìu Bàn Cổ, Bình luyện yêu, Hạo Thiên tháp vừa vào tay, Đông Hoàng liền khôi phục hình dáng Bằng, ngươi không cảm thấy kỳ quái chút nào sao? Ban đầu Đông Hoàng nói thế nào?”
“‘Ta chỉ khôi phục được ba thành thần lực’…” Tử Tân chậm rãi nói: “Ngươi hãy ngẫm kỹ lại lời này”
Hạo Nhiên khó có thể tin nói: “Không thể nào!”
Tử Tân nói: “Nếu thần khí chỉ dùng để khởi động trận Hư không, thì có liên quan gì tới thần lực của bản thân ông ta? Nếu cần giữ lại để chờ bày trận, vậy Đông Hoàng há có thể động vào thần khí trước?”
“Huống hồ” Tử Tân nghiêm túc nói: “Đại trận thượng cổ vốn không hề hủy hết thần khí, chuyện tinh lọc thế gian đều là do Đông Hoàng bịa đặt để lừa ngươi!”
“Hai trận Hư không và Đánh mất, đặt món thần khí nào vào mắt trận cũng có thể phát huy uy lực của nó lên tới đỉnh điểm. Tỷ như đặt đá Nữ Oa vào trong trận, thì có thể vá trời; đặt Hạo Thiên tháp vào trận, liền có thể trấn áp hết thảy vong hồn; đặt ngươi vào trong trận, thì vạn pháp Thần Châu đều bị hủy hoại, vạn binh đều hỏng; cần phải hy sinh ngươi để phá hủy toàn bộ hạt nhân tạo thành phóng xạ và vũ khí chém giết lẫn nhau của nhân loại!”
Tử Tân lại nói: “Hiện hai món đỉnh, thạch chưa tìm được, nhưng vật mà chúng ta mang về lần trước đã rơi vào tay Đông Hoàng, lúc này hẳn đã bị phá hủy rồi. Đợi thu thập đủ xong, Binh chủ cần phải giết Đông Hoàng trước, khiến thần lực tản ra, mới có thể khởi động trận Hư không, lấy ngươi làm mắt trận, để tinh lọc thế gian”
“Trong trận này, ngươi ắt phải tản đi linh khí thiên địa rồi bị hủy hoại. Sau đó Binh chủ sẽ bày trận Đánh mất, hủy Nữ Oa thạch, để tu bổ lại nguyên hình ngươi, như thế chỉ cần hy sinh một người, là Nữ Oa thạch…”
Hạo Nhiên nói: “Nữ Oa thạch cũng hóa thành người sao? Nữ Oa thạch là ai? Dựa vào cái gì phải lấy tính mạng nàng để cứu ta, ngươi cảm thấy như vậy công bằng sao?!”
Tử Tân tái mặt không đáp.
Bạch Khởi trèo một mạch lên hơn ba ngàn bậc thang, mồ hôi đầm đìa chạy lên đỉnh núi, cùng Tử Tân liếc nhau một cái.
Tử Tân nói: “Ngươi về đi, Hạo Nhiên. Chuyện mà Cô đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi”
Hạo Nhiên xông lên trước nói: “Chờ đã!”
Tử Tân trở tay tung một chưởng, Bạch Khởi chợt thét to, Hạo Nhiên nghênh đón chưởng phong mạnh mẽ, bị đẩy đột ngột, ngã ra phía sau.
Bạch Khởi vội đưa tay đỡ Hạo Nhiên, quát: ‘Tử Tân!”
Tử Tân quay lưng đi vào trong thần điện Hiên Viên, đại môn tối mịt của thần điện như cái mồm khổng lồ của con quái thú tàn nhẫn cười nhạo Hạo Nhiên.
“Đi thôi, Hạo Nhiên” Bạch Khởi nói.
Hạo Nhiên tránh khỏi Bạch Khởi, lửa giận bùng cháy dữ dội, bỏ xuống núi.
Hạo Nhiên im lặng đến phát sợ, lời nói của Tử Tân và Đông Hoàng tựa như hai đầu cán cân, khiến y do dự dao động, khó lòng lựa chọn, từng lời của Tử Tân dường như đều là sự thật, trái lại chuyện Đông Hoàng nói với mình có rất nhiều nghi điểm. Lần trước trên hành trình gặp ai, nói gì cũng đều liên quan tới nội tình của thập thần khí, các thượng tiên chỉ bàn về hai trận Hư không và Đánh mất, nhưng dường như không hề biết về “Hoàn đạo vu thiên” mà Đông Hoàng nói.
Đang suy nghĩ thì chợt Bạch Khởi kéo mạnh Hạo Nhiên, kêu: “Coi chừng!”
Hạo Nhiên mới hồi thần lại, đưa mắt trông xuống dưới núi: “Sao thế?!”
Lúc này dưới chân núi Thủ Dương, trong tầm mắt toàn là cơ quan ốc dầy đặc, chỉ sợ có gần vạn cỗ.
Mộc long, diều hâu máy bay lượn quanh quẩn trên không trung, binh khí máy cuồn cuộn chẳng biết tới tự khi nào, chúng ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây kín Thủ Dương sơn.
Bạch Khởi nói: “Nơi này gần Hàn, Hàn Mặc phát giác ra gì bất thường rồi sao?”
Hạo Nhiên nghi hoặc đánh giá hơn vạn bệ cơ quan bên dưới chân núi: “Sao lại vừa khéo như vậy?”
Hạo Nhiên không biết rằng, trước đó Xi Vưu bố trí ngũ sắc thần quang quanh Thủ Dương sơn, mục đích là ngăn không cho Hàn Mặc tấn công lên.
Lúc tới Hạo Nhiên đã một kích phá hủy thành lũy thần quang, giờ hắc hỏa thấy có cơ hội, bèn xua cả vạn cơ quan ốc lên đây, dùng vô số cường nỏ hung hãn công núi.
Hạo Nhiên và Bạch Khởi đưa mắt nhìn cơ quan ốc như bầy châu chấu tràn lên núi, hoàn toàn không biết cuộc tranh đoạt thân thể Thần binh giữa song hồn thiên, địa của Xi Vưu đã tới lúc nguy ngập.
Đây lại là một lần so tài giữa huyết vụ và hắc hỏa, tượng trưng cho song hồn thiện ác của Xi Vưu, mà lần trước, là ở chiến trường Trục Lộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...