Chiến Thất Quốc

“Thuở hồng hoang, ái tình của Hiên Viên Thị và Oa Hoàng thế nhưng đã liên lụy đến những chuyện vụn vặt trong suốt mấy ngàn năm nay, khiến ngươi và Đông Hoàng chuông phải gánh chịu sự can hệ vô tội này, một khi hai trận Hư Không và Đánh Mất khởi động, mười thần khí nháy mắt sẽ trở thành sắt vụn, ngươi cam lòng sao?”

“Chớ nói tới hậu thế hoang phế thế nào, chỉ luận việc ngươi và Đông Hoàng chuông vốn là linh vật thiên địa, không chịu sự bó buộc của vạn pháp, tiêu diêu tự tại, cớ sao lại trở những món đồ trong tay Hiên Viên, Thái Nhất?”

“Phục ma kiếm, ngươi và Đông Hoàng chuông vốn cùng một thể, cất chứa hỗn độn hóa sinh thuở khai thiên lập địa, cho dù là tiên thánh Bàn Cổ cũng không dám câu thúc hai ngươi, việc Hạn Bạt tìm được hắc kim tại Tây thùy Côn Lôn, Côn Bằng tìm được bạch ngọc nơi Bắc Minh vốn đã phạm vào tội làm trái thiên hòa, trộm linh khí thiên địa. Đến hôm nay ngươi vẫn ngây ngô dại dột, bất minh nội tình…”

Tử Tân trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”

“Ngươi đã nghĩ thông chưa?”

“Năm xưa ta từng hỏi ngươi dưới chân núi Lang Hoàn, khi đó ngươi chịu quản thúc của Cơ Hiên Viên, cuối cùng không thể làm gì hơn; trận chiến Trác Lộc ngươi còn nhớ rõ?”

Tử Tân hít sâu một hơi.

“Chuông nhi phá không bay ra vào khoảnh khắc phân định thắng bại, nếu không phải ta cố ý lưu lại tính mạng cho nó, thì hai người các ngươi có ngày gặp lại sao?”

“Ngươi hãy tử tế nghĩ lại, Côn Bằng đưa Đông Hoàng chuông tới Trác Lộc, là vào ngay lúc ta và Cơ Hiên Viên đấu đến bất phân thắng bại, nếu ta đem Đông Hoàng chuông hủy về nguyên hình, rồi cầm chuông đối chiến với Hiên Viên thị, thì Thần Châu đại lục này nhất định đã đổi chủ”

“Đông Hoàng chuông đối trận Hiên Viên kiếm, cho dù Cơ Hiên Viên có mạnh cỡ nào chăng nữa, cũng chỉ rước lấy kết cục kiếm hủy nhân vong…”

Tử Tân run giọng nói: “Ngươi là Xi Vưu?!”

“Xi Vưu, Thần Nông thị, Phục Hi, đều là ta”

“Chỉ tiếc ta sai một ý niệm, vì thành toàn cho hai linh vật các ngươi mà lại rơi vào kết cục Oa Hoàng và ta bị đuổi khỏi Thần Châu”

“Nhắc lại chuyện này, cũng không phải làm ơn cầu báo; ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, Cơ Hiên Viên là một kẻ bất nghĩa, từ sau khi ngươi thân vẫn bèn không quan tâm không hỏi han gì nữa, còn đối với Hạn Bạt và tứ thú Thần Châu thì qua cầu rút ván. Nhưng Oa Hoàng đối với ngươi thế nào? Nàng lấy nguyên linh bản thân hóa thành Nữ Oa thạch, để kéo dài tính mạng ngươi, dù ngươi mang dáng dấp con người, nhưng không phải nhân thân, vốn không chịu sự quản thúc của tam giới lục đạo, vì sao ngươi lại hướng về phía Nhân Hoàng?”

“Ngươi phải hiểu, dù Thần Châu đại lục này chịu cảnh vạn ma chiếm đóng, vạn yêu xâm lượt, thì cũng chẳng chút liên quan tới hai người các ngươi, càng không đáng phải bán mạng cho Hiên Viên và Thái Nhất”

“Đông Hoàng chuông chính là thiên đạo, thiên đạo vô vi, vô bất vi*; nhân, ma, yêu đều nằm dưới thiên đạo, vốn không nên nhúng tay vào chuyện này, cứ trải qua cuộc sống tiêu dao của hai người các ngươi, ngàn năm vạn năm, bình lặng nhìn đào sinh vân diệt, có gì không thể?” [*để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không nhúng tay vào mà thấy mọi việc vẫn ổn thì không nên làm, xem thêm trênwikipedia]

Gợn sóng huyết thủy trong suốt biến hóa, xuất hiện hình ảnh trận chiến Trác Lộc năm đó.

Chiến trường Trác Lộc:


Hoàng Đế và Xi Vưu đồng thời gầm thét, giơ thần binh trong tay lên lao về phía đối phương, hung hăng đâm vào nhau. Hạo Nhiên vừa lăn vừa bò vọt ra khỏi hố, chạy vào giữa chiến trường.

Hạo Nhiên hoảng loạn, không ngừng la hét, nhưng Hoàng Đế bị đẩy mạnh một cái, bước chân lảo đảo, chiếc ủng sắt to như tòa nhà giẫm ầm lên thiếu niên, khiến thiếu niên muốn chết dở.

Nhưng Xi Vưu lại ý thức được trên mặt đất xuất hiện thêm một vật, bèn quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên, đôi mắt đỏ hiếu sát quét qua quét lại như đèn pha, cuối cùng xoay người vươn yêu trảo ra nhẹ nhàng nắm lấy thiếu niên, túm y lên.

Nguyên khí ma thần tràn ngập quanh người Hạo Nhiên.

Sau phút chốc không nhìn thấy, Hạo Nhiên lại mở hai mắt ra, thình lình trông thấy một luồng kim quang nghệnh diện ập tới, bèn nôn nóng hét lớn!

Xi Vưu phát ra một tiếng gào chấn triệt thế gian, ngã xuống, bị cự kiếm kim sắc đâm thấu ***g ngực, hồng quang trong hai mắt chợt lóe, rồi mờ tắt.

Kiếm gãy, ma thần vẫn.

“Hiên Viên đại ca?”

Lớp sóng lập tức hỗn loạn, Tử Tân định thần lại, ngón tay búp măng của Long Dương quân đang xoa lên huyệt thái dương của Tử Tân, giúp hắn hồi khí.

Một luồng khí thơm thoang thoảng thấm vào tim gan, Long Dương quân cư nhiên cũng là người tu tập nội gia công pháp, thần trí Tử Tân thanh tỉnh hơn chút, cười nói với Long Dương quân: “Ngươi cũng học chân khí tiên gia sao?”

Long Dương quân duyên dáng cười nói: “Đại ca chê cười rồi, bất quá chỉ là vài ngón nghề trên giường hầu hạ đại vương thôi” Nói xong cũng không e ngại, ***g tay áo dựa vào Tử Tân, phong tình vạn chủng mà ngồi xuống theo kiểu Tây Thi.

Nhưng Tử Tân chẳng chút để ý, chỉ đắm chìm vào dòng suy nghĩ.

Thật lâu sau, Long Dương quân hờn dỗi nói: “Đại ca thật cường tráng, người tập võ đều có cánh tay hữu lực thế sao”

Tử Tân bật cười, trông về dãy núi đen nhánh ở hai bên bờ, im lặng không đáp.

Long Dương quân thấy Tử Tân không phản ứng gì, bèn nói tiếp: “Thôi, nô gia vẫn nên quay về thì hơn, tránh cho Chung Thái phó lại ghen tuông” Nói xong ra vẻ muốn đứng dậy.

Tử Tân cũng không cản, chỉ hòa nhã nói: “Không sao đâu, Tử Tân xưa nay luôn xem Quân thượng như tiểu muội mà đối đãi. Lúc trước đã nói rõ với Hạo Nhiên rồi, tên gian thần đó tuy láu lỉnh, nhưng vẫn rất hiểu lý lẽ, không đến nỗi tìm Quân thượng gây phiền nữa đâu”

Long Dương quân nghe xong lời này bèn không đi nữa, u oán nói: “Nô gia cũng là đại nam nhân mà”


“…”

Tử Tân suýt nữa bị lôi giáng ngã tòm xuống nước.

Vẻ mặt Tử Tân cực kỳ xấu hổ, cả người nổi lên một lớp da gà, lát sau nói: “Quân thượng…Ờ, không biết tại sao, Cô vẫn luôn xem Quân thượng như một người nữ tử…tương đối thân thiết”

Long Dương quân thích thú cười, thuận miệng nói: “Đại ca thích xem ta như nữ nhân cũng chẳng có gì không tốt hết, nhưng xem như tiểu muội thì…có chút…”

Long Dương quân tuy là cổ nhân, nhưng cũng hiểu ý nghĩa của việc phát cho đối phương cái tấm thẻ người tốt, tự cổ thẻ người tốt tới tới lui lui bất quá cũng chỉ có mấy tấm này, chủng loại phong phú đa dạng thiên biến vạn hóa cỡ nào cũng không thoát khỏi chúng, chẳng phải ‘Ngươi là người tốt’, ‘Ta không xứng với ngươi’ thì cũng là ‘Ta xem ngươi như ca ca/muội muội mà đối đãi’ hoặc ‘Cha mẹ ta không cho’ vân vân vũ vũ.

Cái xưng hô huynh muội này, một khi đã định thì chẳng phải chuyện đùa, Long Dương quân nũng nịu kéo cánh tay Tử Tân không ngừng cọ, nhưng Tử Tân lại cười nói: “Quân thượng là người tốt”

“…”

Thẻ người tốt xuất thủ, Long Dương quân không còn sức vãn hồi nữa.

Tử Tân mỉm cười nói: “Làm muội muội ủy khuất thế sao? Hiện giờ bị bắt xuống hồ, chính là nghĩa muội Hồ Hỉ Mị của ta, nếu ngày nào đó ngươi xảy ra chuyện, đại ca cũng sẽ dốc toàn lực cứu ngươi”

Tử Tân xưa nay trọng tình trọng nghĩa, hành sự rất có trách nhiệm. Hôm nay nói ra lời này, đương nhiên là thật lòng thật dạ, nguyện xem Long Dương quân là huynh đệ (muội?) kết nghĩa mà đối đãi, chứ không phải muốn cắt đứt ý niệm của hắn. Tự cổ có thể kết nghĩa với Hiên Viên kiếm, ngoại trừ thập thần khí thượng cổ, thì chẳng còn ai có được tư cách trèo cao này nữa.

Nhưng Long Dương quân vẫn không hài lòng, chỉ nói: “Tên Chung Hạo Nhiên kia, toàn thân trên dưới có chỗ nào hơn bản quân?”

Long Dương quân nói ra lời này rất nặng, nếu đổi lại kẻ khác nói với Hạo Nhiên rằng “Tên Tử Tân kia so với bản quân thế này thế nọ”, thì không bị Hạo Nhiên chém thành hai khúc, cũng bị tiếng chuông chấn cho ngu muội. Nhưng Tử Tân hiểu rõ trong lòng, lời này của Long Dương quân, là sự thật.

Vào thời Chiến quốc, Tề, Sở, Ngụy, Triệu đều thịnh nam phong, nam phong lúc này có điểm bất đồng so với Hán Thất đời sau, nam sủng mà đế quân dưỡng ai nấy cũng đều quyến rũ ôn nhu, rất có phong thái nữ tử nỉ non. Mãi cho đến thời Lưỡng Hán, đám người Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh mới hiển lộ vẻ đẹp nam tử dương cương, anh khí.

Nhưng lúc này dựa theo cảm nhận của đại đa số mọi người, thì đoạn tụ chỉ chuộng nam sủng thanh tú, nạp sủng cũng như nạp phi, các luyến đồng chỉ hận không thể cắt bỏ cái ấy, làm bán nữ tử, tránh cho bể giọng làm tiếng nói khó nghe.

Nếu lấy tiêu chuẩn thời đại này mà phân biệt, thì Long Dương quân với gương mặt mỹ lệ, đi đứng dịu dàng, tay thon mềm mại vai thơm chân ngọc…thực sự chính là một báu vật cực mỹ.

Tử Tân ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói: “Đương nhiên Hạo Nhiên không bì kịp Quân thượng”


Long Dương quân ôn nhu nói: “Đúng thế, chẳng biết sao nô gia vừa gặp Hiên Viên đại ca liền sinh lòng ngưỡng mộ, khó có thể ức chế” Nói xong Long Dương quân nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tử Tân, ngửi vào khí chất nam tử dương cương bên cổ hắn, nói tiếp: “Cùng lắm thì hạ mình đứng dưới Chung Thái phó…”

Nhưng Tử Tân cười nói: “Nhưng trong lòng đại ca, từ lúc gặp được Hạo Nhiên, trong mắt liền chỉ có hắn, vô luận thế nào, cũng không nhìn thấy ai khác nữa”

Tử Tân mỉm cười: “Đúng như tình cảm mà Quân thượng dành cho Tử Tân, những khi nghĩ tới Hạo Nhiên, Tử Tân cũng hận không thể moi tim ra giao cho hắn…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, nghe một hồi, rốt cuộc nhịn hết nổi, bèn từ trong khoang thuyền đi ra, tức giận nói: “Được rồi được rồi, ta vốn muốn đem lòng soi minh nguyệt, ngờ đâu minh nguyệt chiếu xuống cống rãnh”

Tử Tân cất tiếng cười to, Long Dương quân thoáng chốc vừa thẹn vừa giận, bật khóc òa lên, lấy tay áo che mặt, chạy ra khoang sau.

Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Long Dương quân rời đi, nhíu mày nói: “Tử Tân! Ngươi quá tuyệt tình rồi, ngươi quá tàn nhẫn, quá độc ác!”

Tử Tân bất đắc dĩ nói: “Cô đã chừa đủ đường sống rồi, nhưng người này rất không biết điều…Vốn định cùng hắn kết nghĩa kim lan…”

Hạo Nhiên bấm lan hoa chỉ, hờn dỗi nói: “Nô gia cũng là một đại nam nhân mà! Sao không biết thương hương tiếc ngọc như thế!” Hai người lại cùng bật cười.

Cười hết nửa ngày, Tử Tân nhìn Hạo Nhiên, hứng thú tràn trề, bèn vẫy tay nói: “Khó khăn lắm Cô mới nói ra lời thật lòng một lần, ai kêu ngươi ra đây làm mất hứng chi?”

Hạo Nhiên dựng thẳng ngón giữa với Tử Tân, ôm gối ngồi ở đầu thuyền, đưa mắt nhìn huyết thủy khắp hồ kia đến xuất thần.

Tử Tân nói: “Cô hỏi ngươi này, lần đầu Cô và ngươi gặp nhau, ngươi có nhớ đó là khi nào, ở đâu không?”

Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, đáp: “Lúc hỏa thiêu tỳ bà tinh, đại vương và Tô Đát Kỷ ngồi chung một chỗ, nhìn thấy ta, bèn bảo ‘Chẳng biết tại sao, vừa gặp ngươi, Cô liền cảm thấy thân thiết trong lòng, thoáng như huynh đệ thất lạc từ kiếp trước’, thần trước giờ thích khua môi múa mép, gặp đế vương nhân gian không thèm quỳ, đôi cẩu nhãn còn đảo tới đảo lui dại trai không dứt…tội đáng muôn chết, lời hùng biện của đại vương thao thao bất tuyệt, cứ thế đem trắng nói thành đen, đen nói thành trắng, nói đến nỗi thần quỳ luôn…”

Tử Tân tức giận nói: “Đó mà là lần đầu tiên?”

Hạo Nhiên cười nói: “Đó không phải lần đầu…” Nói xong chợt tỉnh ngộ: “Không đúng! Lần đầu gặp nhau hẳn là trên chiến trường Trác Lộc!”

Tử Tân gật gật đầu.

Hạo Nhiên hết sức thú vị nói: “Đang nghĩ tới cái gì?”

Tử Tân nói: “Ngươi có nhớ khi đó, Hoàng Đế và Xi Vưu quyết chiến, vì sao Đông Hoàng lại phá mở huyền môn, quăng ngươi xuống không? Nếu khi đó Xi Vưu không bảo vệ ngươi, mà trực tiếp một chưởng đánh cho ngươi tan xương nát thịt, hóa thành nguyên hình, rồi lấy ngươi đối địch, thì trận chiến Trác Lộc ai chết vào tay ai cũng chưa biết”

Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát, giống như được Tử Tân khai sáng vấn đề trước giờ chưa từng nghĩ tới, sau đó nói: “Nếu Xi Vưu lấy chân thân của ta đối địch, không phải ta rất mạnh sao, Tử Tân, tình hình có lẽ rất hung hiểm”

Tử Tân hỏi: “Sẽ thế nào?”

Hạo Nhiên đáp: “Xe chỉ nam, Thận xà vụ, Thất bảo châu, gương Thiên đô thủy nguyệt, thần binh Hổ gầm của Xi Vưu…Dưới tiếng ngân của ta, phỏng chừng sẽ bị hủy toàn bộ. Xi Vưu vốn là ma thần, đồng cấp với Tam thanh trước khi thành thánh, uy lực xuất thủ không phải thứ mà ngươi có thể so sánh. Ngươi thử nghĩ xem, năm đó sư phụ ta cầm Tru tiên kiếm, Tru tiên kiếm là một phần của rìu Bàn Cổ, lúc tế khởi Tru tiên kiếm trận đã diệt sạch tiên thần cửu thiên cửu địa…”


Tử Tân nói: “Rìu Bàn Cổ vẫn còn đứng dưới ngươi”

Hạo Nhiên gật đầu: “Chuông kiếm rìu bình tháp, rìu Bàn Cổ xếp hàng thứ ba, chỉ một phần ba rìu Bàn Cổ thôi mà đã có uy lực đến vậy. Cơ Hiên Viên lại là chuẩn thánh…”

Tử Tân lại nói: “Hoàng Đế lấy ta đối chiến với Xi Vưu chỉ cầm tiên binh thứ cấp ‘Hổ gầm’ trong tay, thật vất vả mới đánh ngang hàng, nếu không phải bị ngươi phá rối…”

Hạo Nhiên nói: “Ngươi nói vậy, ta trái lại phát hiện, năng lực của Xi Vưu vốn mạnh hơn lão tổ tông chút đỉnh”

Tử Tân nói: “Nếu Xi Vưu có được sự trợ giúp của ngươi, chắc sẽ thắng”

Hạo Nhiên trầm tư thật lâu, cuối cùng gật gật đầu nói: “Chỉ sợ Xi Vưu dùng ta, triển khai toàn bộ uy lực rồi, phỏng chừng sẽ rơi vào cục diện trời sập đất lở, mà hai chúng ta đối đầu vối nhau, cũng sẽ trở thành sắt vụn”

Chợt Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Cho nên Xi Vưu trái lại là thiện thần? Vì muốn bảo toàn dân chúng vô tội trong cõi Thần Châu yên vui này, mà cam nguyện chịu chết dưới lưỡi kiếm?”

Tử Tân nhướng mày nói: “Giả sử năm xưa ta vong mạng, cả đời thật giả có ai hay?”

Hạo Nhiên biết tranh luận cùng tên hôn quân này nhất định không có kết quả tốt, nên cũng chẳng nhiều lời nữa, chỉ vui vẻ nói: “Sao hôm nay cứ nghĩ…”

Lời chưa dứt, bỗng nghe đằng sau vang lên một tiếng thét chói tai.

Tích tắc dưới hồ nước chìa lên vô số huyết thủ, túm lấy mạn thuyền rung lắc dữ dội!

Tử Tân và Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, tiếng thét của Long Dương quân xuyên thủng trời đêm, Hạo Nhiên lập tức nhảy lên, thu người ở giữa không trong, ôm chặt đầu gối, sau đó giang rộng tứ chi, trán hướng lên trời, hai tay giang ngang, tạo thành một cái bóng cắt ưu mỹ tột đỉnh dưới ánh trăng!

Hết thảy chỉ phát sinh trong vài giây ngắn ngủi.

“Đương” một tiếng vang dội, sóng trùng kích hất tung mặt hồ, lan rộng ra theo hình tròn, mái tóc ngắn trước trán Hạo Nhiên phấp phới, cuồng phong gào thét thổi quét qua khắp mặt hồ!

Dưới đáy hồ truyền lên một tiếng gầm rống, thế gian lại trở nên tĩnh lặng, chiếc thuyền con khẽ lắc lư, giữa mặt hồ chỉ còn lại chiếc thuyền cỏ mà Hạo Nhiên và Tử Tân đang đặt chân, bốn chiếc còn lại đều mãnh thú dưới lòng hồ kéo chìm xuống.

Hạo Nhiên quỳ gối tiếp đất, Tử Tân lao ra khoang sau: “Long Dương quân bị kéo xuống rồi!”

Hạo Nhiên mỉa mai: “Muội muội của ngươi mà, ngươi tự cứu đi”

Tử Tân tức giận mắng: “Lúc nào rồi mà còn nói vậy! Ngươi không xuống nước à?!”

Hạo Nhiên cười nói: “Đương nhiên xuống chứ, ta cứu Hỉ Mị!”

Hai người cởi áo nhảy ùm ùm xuống hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui