“Ừm”
Giang Thời gật đầu, đồng ý với Giang Vô Song.
“Giang Vô Song, con làm cái gì nữa, ngoan ngõa ở nhà họ Giang làm tộc trưởng không được sao, sao cứ phải rời khỏi nhà họ Giang, còn làm ra cái gì mà Di Hoa Cung nữa?”
Giang Thời hỏi ngược lại.
Đối diện với sự chất vấn của Giang Thời, Vô Song cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Con, con hơi phiền khi ở nhà họ Giang, cũng muốn tìm chút chuyện để làm, con lập nên Di Hoa Cung chỉ là vì nhàm chán quá, không ngờ, sau khi thành lập lại càng nhàm chán hơn”
Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn Giang Thời, hỏi: “Phải rồi, ông nội, mấy năm nay ông có nhìn thấy Giang Cung Tuấn không, khi ông lập nên giang hồ, có phải Giang Cung Tuấn cũng giúp ông không?”
Nói tới Giang Cung Tuấn, Giang Thời bày ra vẻ mặt bất lực.
Ba năm trước, ông đã từng khuyên.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không giúp ông ta.
“Mấy năm nay ông chưa từng nhìn thấy Giang Cung Tuấn”
“Hả?”
Vô Song vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Chuyện này không thể nào, anh ta là cháu trai của ông, bây giờ nhà họ Giang lập quốc, thành lập nên giang hồ, Giang Cung Tuấn đáng ra nên giúp ông mới phải, con còn cho rằng, Giang Cung Tuấn vẫn ở giang hồ, giờ đang làm quốc vương rồi cơ”
“Haiz, một lời khó nói”
Về Giang Cung Tuấn, Giang Thời thật sự không còn gì để nói nữa.
Thân là người nhà họ Giang, không giúp nhà họ Giang lập nên vương quốc thịnh vượng đi, lại còn đưa vợ đi ở ẩn nữa.
“Ông nội”.
Vẻ mặt Vô Song trở nên ngưng trọng.
“Hả?” Giang Thời nhìn cô ta.
Vô Song nói một cách nghiêm trọng: “Với sự hiểu biết của con, Giang Cung Tuấn là một người có quan niệm dân tộc rất mạnh, bây giờ ông nội lập nên giang hồ, giang hồ chắc chắn sẽ không ngừng phát triển, một khi phát triển rồi, chắc chắn sẽ ra tay với Đoan Hùng, thôn tính Đoan Hùng, tới lúc đó, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ ngăn cản”
Vô Song nói ra sự lo lắng của mình.
Những điều này, quả thật Giang Thời cũng nghĩ tới.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn là cháu trai ông, ông không thể làm gì với anh được.
“Ông nội, bây giờ Giang Cung Tuần một lòng ở bên Đường Sở Vị, nếu như tiêu diệt Đường Sở Vi rồi, có lẽ Giang Cung Tuấn sẽ hồi tâm chuyển ý”
Nghe vậy, Giang Thời nhìn chằm chằm Vô Song.
Vô Song lập tức cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi, không dám nói một câu nào.
“Giang Vô Song, con có ý gì?” Giang Thời chất vấn.
Giang Vô Song lập tức nói: “Ông nội, con, con không có ý gì khác, con chỉ nói bừa một câu thôi, con, con còn có chuyện, con đi trước đây”
Nói xong, cô ta quay người, hoảng loạn rời đi.
Giang Thời nhìn Giang Vô Song rời đi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Phía sau, Giang Quốc Đạt nhỏ giọng nói: “Em hiểu Giang Vô Song, nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng tâm địa lại rất độc ác, từ ban đầu, khi cô ta trở thành tộc trưởng của nhà họ Giang, thủ đoạn dùng đến độc ác như nào, em đều nhìn thấy hết rồi, bệ hạ phải cẩn thận chút”
Mặc dù Giang Quốc Đạt và Giang Thời là anh em ruột.
Thế nhưng bây giờ Giang Thời là quốc vương của giang hồ.
Còn Giang Quốc Đạt ông chỉ là một thượng hạ chịu sự khống chế mà thôi.
Đối diện với Giang Thời, ông ta rất tôn kính.
“Anh biết rồi, sẽ có cách đối phó”
Giang Thời nói xong liền quay người rời đi.
Ở phía xa.
Vô Song dừng chân lại, cô ta nhìn mấy người Giang Thời lên núi, khóe miệng nhếch lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhàn nhạt.
Cô ta đã nêu ra ý kiến rồi, cô ta tin Giang Thời sẽ lựa chọn như vậy.
“Thứ tôi không có được, ai cũng đừng hòng có được, Đường Sở Vi, tôi nhìn cô lâu như vậy, mang trong mình đứa con của Giang Cung Tuấn thì sao, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Nụ cười trên mặt Vô Song càng đậm hơn, nó xóa tan sự thâm trầm trên mặt cô ta.
Lúc này, trên đỉnh núi Côn Luân.
Núi Côn Luân là một ngọn núi nguyên sinh.
Hoang vu vắng vẻ, không một bóng người.
Thế nhưng, bây giờ núi Côn Luân lại rất náo nhiệt.
Mặc dù ngày đầu của Thiên và Bạch Hiểu Sinh là trưa mai, nhưng tối nay đa số mọi người đều đã tới, những người này đều là người luyện võ đứng nhất đứng nhì trong giang hồ.
Sau khi Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Côn Luân thì kiên nhẫn đứng đợi, không lâu sau, Giang Thời đưa người tới.
Sau khi Chiêu Tử Vương tới, không ít người đều tới chào hỏi, ngay cả phái Thiên Sơn khi nhìn thấy Chiêu Tử Vương cũng tự mình chào một tiếng.
Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, mãi cho tới khi không có ai đến nữa, anh mới dẫn Đường Sở Vi đi qua.
“Tiền bồi Chiêu Tử Vương, tiền bối Lan Đào Anh vô cùng tôn kính.
Cả Chiêu Tử Vương và Lan Đà anh đều gặp rồi.
Thậm chí còn từng giao đấu với Lan Đà, nhưng lại bị Lan Đà đè ép.
Chiêu Tử Vương nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn Đường Sở Vị, nhìn thấy cái bụng to của cô, trên mặt ông mang theo sự vui mừng, hỏi: “Sắp sinh rồi sao?”
“Vâng.”
Bụng Đường Sở Vị đã to lắm rồi, cô nói: “Còn tầm một, hai tháng nữa là sinh”
“Ha ha, hay lắm” Chiêu Tử Vương cười to.
Lan Đà cũng nhìn Đường Sở Vị, tán thưởng: “Không tệ”
Chiêu Tử Vương và Lan và nhiệt tình như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của Giang Cung Tuấn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...