Lá thư này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn mang theo bên mình.
Anh lấy bức thư đó ra đưa cho Đường Sở Vi xem.
Đường Sở Vị nhận lấy, nghiêm túc nhìn xem.
Đây thật sự đúng là nét chữ của cô.
Thế nhưng, Giang Cung Tuấn nói những điều này quá lạ lùng, cô có chút không tin.
Giang Cung Tuấn nói những điều này, chỉ là một câu chuyện là khá hay, khá cảm động lòng người, chỉ thế thôi.
“Được rồi, tôi phải đi đây.”
Nói xong, cô đứng dậy đi.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đành chịu, không biết làm sao cả.
Anh nói nhiều như thế, Đường Sở Vi vẫn không hề có chút động lòng, xem ra Đường Sở Vi đã thật sự quên sạch sẽ anh rồi.
Anh nhìn theo bóng lưng Đường Sở Vi rời đi.
Anh cảm thấy, bây giờ không thể vội, phải nghĩ cách để biết được, một năm qua rốt cuộc Đường Sở Vi đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại mất trí nhớ.
Muốn làm rõ mọi chuyện này, phải đi tìm Bách Hiểu Sinh.
Anh không nán lại nữa, quay người rời đi, đồng thời lấy điện thoại ta, gọi cho Ngô Huy: “Nhanh chóng sắp xếp chuyện cơ cho tôi, tôi muốn rời khỏi thành phố Tử Đằng một chuyến”
“Vâng.”
Ngô Huy cũng không hỏi vì sao.
Trực tiếp sắp xếp chuyện cơ cho Giang Cung Tuấn.
Một hồi lâu sau.
Giang Cung Tuần xuất hiện ở chân núi Lâm Lang.
Anh sải đi từng bước, cả người cứ như bóng ma bay về phía trước, trong khoảnh khắc đã ở giữa sườn núi, nhanh chóng đứng ngoài cửa Lâm Lang các.
“Cậu Giang”
Anh vừa xuất hiện, đệ tử của Lâm Lang Các đã cung kính lên tiếng.
“Bách Hiểu Sinh có ở đây không?”
“Các chủ vẫn đang bế quan ở sau núi.”
“Tôi trực tiếp đi tìm ông ấy”
Giang Cung Tuấn nói xong, liền đi thẳng ra sau núi của Lâm Lang các.
Sau núi, trước vách núi.
Bách Hiểu Sinh đang ngồi trên một tảng đá, miệng ngậm một cọng cỏ.
“Đến rồi đây.”
Ông ta chỉ gật đầu nhưng không quay lại, lên tiếng: “Đợi cậu lâu lắm rồi đấy” Giang Cung Tuấn bước đến hỏi: “Ông biết tôi đến sao?”
“Sớm đã đoán được ra, từ lúc tin tức Đường Sở Vi xuất hiện ở thành phố Tử Đằng truyền ra, tôi đã sớm đoán được, cậu sẽ đến đây tìm tôi.”
Giang Cung Tuấn bước đến, xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Tôi muốn biết, một năm qua, Sở Vị rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, vì sao lại mất đi công lực, vì sao lại mất đi trí nhớ?”
Bách Hiểu Sinh đứng dậy, nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Muốn biết tin tức ở chỗ Lâm Lang Các tôi thì cần phải có thứ gì đó trao đổi, hơn nữa, bây giờ cậu vẫn còn đang nợ tôi một chuyện, tính luôn lần này, có lẽ đã là hai.”
“Tôi biết rồi, cần tôi là gì, ông nói đi.”
“Trước hết đừng nói những chuyện này, tôi sẽ nói cho cậu biết những chuyện một năm qua Đường Sở Vi của cậu đã xảy ra chuyện gì.”
Bách Hiểu Sinh lên tiếng, nói: “Một năm trước tôi tìm được cô ấy ở Dược Vương Cốc, nhưng cô ấy lại không muốn đi gặp cậu, vì thế tôi đã chỉ cho cô ấy một lối thoát, con đường để tiếp tục sống, cô ấy đến phía trước núi Ngũ Họa, tìm được Định Hằng sự thái.”
“Định Hằng sứ thái tu luyện một môn thần công, có thể xóa bỏ chân khí của Đường Sở Vi, một lần nữa chuyển hóa máu thành sức mạnh, vì thế mà cô ấy hồi phục, nhưng cách này đã làm tổn thương đến thần kinh của cô ấy, dẫn đến mất trí nhớ, nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
“Hóa ra một năm trước ông đã biết chuyện này?”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn lập tức trầm xuống, sải bước, trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh, nắm lấy cổ áo ông ta, kéo ông ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vì sao một năm trước không nói cho tôi?”
Bách Hiểu Sinh không hề có chút sợ hãi, ông thản nhiên nói: “Đường Sở Vi không cho tôi nói, sao tôi có thể nói với cậu được chứ, chuyện tôi làm đều có nguyên tắc”
Bách Hiểu Sinh nhắc nhở: “Giang Cung Tuấn, tôi biết bây giờ cậu đang rất mạnh, sắp bước vào cảnh giới thứ chín rồi, nhưng cứ cho là như vậy đi chăng nữa thì cậu cũng không phải là đối thủ của rồng, tôi khuyên cậu suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng hành đồng, theo hiểu biết của ta, rồng vẫn đang ngủ mê, nếu như cậu đánh thức nó, nhưng không giết được nó, thì sẽ trở thành đại họa cho cả thế giới này.”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động”
Giết rồng, đây là cách duy nhất.
Dù cho rồng có mạnh đi chăng nữa, anh cũng phải giết được nó.
Nhưng dựa vào thực lực hiện tại của anh, vẫn hoàn toàn không có cách nào giết được rồng, bước đầu tiên để giết được nó, chính là đạt đến cảnh giới thứ chín.
Bây giờ anh cách cảnh giới thứ chín, chỉ còn một bước.
Trong tay anh vẫn còn kim đan cửu chuyển.
Anh định uống vào một viên để nâng cao thực lực của bản thân một lần nữa.
“Bách Hiểu Sinh, tôi mượn núi Lâm Lang của ông một thời gian”
Bây giờ Đường Sở Vi đang rất an toàn, Giang Cung Tuấn tạm thời yên tâm.
Anh định bế quan, hấp thu kim đan cửu chuyển, đột phá được cảnh giới thứ chín, sau đó đi giết rồng.
“Xin cứ tự nhiên” Tay Bách Hiểu Sinh làm động tác “mời”.
Giang Cung Tuấn căn dặn: “Truyền ra ngoài tin tức, tôi bế quan một thời gian, ai dám đụng đến Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn tôi nhất định giết hết cả tộc”
Mặc dù tạm thời Đường Sở Vi không sao, nhưng Giang Cung Tuấn vẫn có chút lo lắng một số võ giả sẽ đến bắt cóc Đường Sở Vị uy hiếp anh, để đổi lấy kim đan cửu chuyển.
Bạch Hiểu Sinh lên tiếng: “Tôi sẽ đi phát tin tức đi”
Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không yên tâm, nói thêm lần nữa: “Ông quan hệ rộng, có lẽ biết Mộ Dung Xuân đang ở nơi nào, ông đi nói với ông ta, để ông ta âm thầm bảo vệ Đường Sở Vị một thời gian, cứ bảo là tôi nói vậy, sau này Giang Cung Tuấn tối tất có hậu tạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...