Lâm Lang Các, sau núi.
Giang Cung Tuấn đã ở chỗ này được một tuần.
Anh ở tại Lâm Lang Các được hưởng thụ loại đối đãi cao cấp.
Chỗ anh ở là một tòa cung điện rất xa hoa, mà Lâm Lang Các còn sắp xếp mười mấy người đẹp gợi cảm chăm sóc anh.
Nhưng đều bị anh từ chối.
Bây giờ, anh đang luyện kiếm.
Trên đỉnh của ngọn núi phía sau, bóng người chớp động, bóng kiếm rung động.
Đó chính là Giang Cung Tuấn đang luyện kiếm.
Trong thời gian một tuần này, anh đã nắm được rõ đường lối của kiếm thuật Thái Nhất.
“Chậc chậc, không tồi đâu”
Lúc này, một tiếng cười vang lên.
Thanh âm này xa vời tựa như ở mãi chân trời truyền tới, nhưng cũng như đang vang lên ngay bên tai Giang Cung Tuấn.
Anh phản ứng lại, nhanh chóng ngừng luyện kiếm lại.
Một bóng dáng đang nhanh chóng bay tới.
Người này nhìn qua ước chừng tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xám, trong tay cầm một thanh kiếm dài.
Giang Cung Tuần nhìn thấy người tới, sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ông đến đây làm gì?”
Đó là Thiên.
Thiên nhìn về phía Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lạnh lẽo sáng lạn, cười lạnh nói: “Cậu nói xem tôi đến để làm gì?”
“Tôi thật sự không biết”
“Ha ha”Thiên bật cười.
“Giang Cung Tuấn, cậu thật sự đã lừa gạt được tôi.
Cậu nói không lấy được Cửu Chuyển Kim Đan, nhưng bây giờ thiên hạ đều đồn cậu đã lấy ra Cửu Chuyển Kim Đan để đổi được tung tích của Đường Sở Vi”
“Phải” Giang Cung Tuấn không phủ nhận.
“Cửu Chuyển Kim Đạn đang ở trên người tôi, thì như thế nào?”
Thiên giơ tay nói:“Cho tôi, tôi chỉ cần một viên”
“Dựa vào đầu?
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên, không để Thiên vào trong mắt một chút gì, nói: “Cửu Chuyển Kim Đan là do tôi lấy được nên nó là đồ của tôi.
Tôi muốn cho ai thì cho, tôi không cho anh thì anh có thể làm gì được tôi”
“Dựa vào thanh kiểm trong tay tôi”
Thiên giơ lên thanh kiếm sắt trong tay.
Cả người phát ra một luồng khí thể đáng sợ.
“Giang Cung Tuấn, tôi chỉ cần một viên, nếu như cậu không đưa thì đừng trách tôi không khách khí”
Vào ngay lúc này, một tiếng quát lớn vang lên: “Sao vậy, muốn đánh nhau ngay trong Lâm Lang Các của tôi sao?”
Theo âm thanh truyền đến, Bách Hiểu Sinh đã biến mất một tuần nay lại xuất hiện ra.
Bách Hiểu Sinh nhanh chóng đi tới, xuất hiện trước người Thiên, nhìn ông ta rồi nói: “Nơi này là Lâm Lang Các, là địa bàn của tôi? Anh muốn làm gì, muốn đánh nhau ở Lâm Lang Các sao?”
“Đánh nhau thì đã làm sao?”
Thiên nhìn Bách Hiểu Sinh nói: “Bách Hiểu Sinh, người khác sợ anh, cho anh vài phần mặt mũi, nhưng tôi thì không sợ.
Nếu như hôm nay Giang Cung Tuấn không đưa cho tôi Cửu Chuyển Kim Đan, vậy thì tôi sẽ phải giết cậu ta”.
Giang Cung Tuấn không để ý đến sự tồn tại của Thiên, nhìn về phía Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Thế nào rồi, có tin tức của Sở Vi chưa?”
Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Cung Tuấn, sắc mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Tìm thấy rồi, nhưng tôi đã đến chậm, cô ấy đã chết rồi”
“Cái gì?”
Giang Cung Tuấn sải bước dài ra, nháy mắt xuất hiện trước người Bách Hiểu Sinh, một tay túm lấy anh ta, lạnh giọng nói: “Ông nói cái gì, chết rồi?”
“Phải”
Bách Hiểu Sinh bị Giang Cung Tuấn túm lấy, nhưng vẻ mặt ông ta lại rất bình tĩnh, nói:“Tôi đã đến chậm, cô ấy chết rồi, lần này coi như tôi đã thất hứa”
“Không thể nào”.
Gương mặt của Giang Cung Tuấn mang theo vẻ không tin.
“Giang Cung Tuấn, bớt ở chỗ này phô trương với tôi đi, mau đưa Cửu Chuyển Kim Đan cho tôi”
Thiên lại giơ tay ra thêm lần nữa.
Trên trán Giang Cung Tuấn hiện lên gân xanh, nhìn về phía Thiên, bỗng nhiên rất mạnh Kiếm Long đệ nhất ra, giương thanh kiếm trong tay lên.
“Vậy phải xem ông có cái bản lĩnh này hay không?”
Theo âm thanh của Giang Cung Tuấn vang lên, anh nhanh chóng ra tay, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Thiên, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện đến trước người Thiên.
Kiểm Long đệ nhất trong tay tỏa ra kiểm khí đáng sợ, trùng trùng điệp điệp tấn công về hướng của Thiên.
Công kích của anh còn chưa tới, đã sinh ra một sức phá hoại đáng sợ.
Dưới ảnh hưởng của sức phá hoại này, đất đá xung quanh cũng bị nổ tung lên.
“Thật mạnh” Thiên vô cùng kinh ngạc.
Tấn công của Giang Cung Tuấn quá mạnh, cho dù ông ta đã bước vào Thiên Thế thứ bảy cũng cảm thấy được sức mạnh đáng sợ.
Ông ta nhanh chóng rút lui, cơ thể lóe lên đã xuất hiện ra xa trăm mét.
Tốc độ của ông ta nhanh, nhưng của Giang Cung Tuấn lại càng nhanh hơn, mang theo Kiểm Long đệ nhất đuổi theo.
Thiên vội vàng rút kiếm.
Keng.
Hai thanh kiếm đụng chạm nhau.
Dưới công kích mãnh liệt của Kiếm Long đệ nhất, kiếm của Thiên nháy mắt đã bị chém đứt.
Ông ta vốn là cường giả, kiếm của ông ta sao có thể là một thanh kiếm bình thường được.
Đây là một thanh kiếm có tiếng, nhưng dưới công kích của Kiểm Long đệ nhất, lại giống như một cây gậy gỗ, dễ dàng bị chém đứt mất.
Mà kiếm khí của Kiếm Long đệ nhất làm cho máu của cả người Thiên cuộn trào lên.
Ông ta điều động chân khí để áp chế dòng máu đang cuộn trào trong người.
Trong chớp nhoáng này, kiếm của Giang Cung Tuấn lại đâm tới.
Ông ta nhanh chóng né tránh.
Thế nhưng vẫn bị chậm một bước, cánh tay bị kiếm đâm trúng, xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa.
“Đáng ghét, đây không phải là Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.
Đây là loại kiếm thuật gì, sao kiếm thuật của cậu ta lại kỳ dị như vậy?”
Trong lòng Thiên kinh hãi.
Ngay tại thời điểm ông ta đang khiếp sợ, Giang Cung Tuấn lại lần nữa lao đến.
Khí tức trên người của Thiên tức khắc tăng vọt.
Hai tay đẩy mạnh ra, sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn lên, chặn lại công kích của Giang Cung Tuấn.
Hình ảnh tựa hồ tại thời khắc này dừng lại.
Giang Cung Tuấn cầm trong tay Kiếm Long đệ nhất.
Hai tay Thiên đẩy mạnh, tạo ra sức lực đáng gờm.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy áp lực đáng sợ ập tới, như một ngọn núi to lớn đè xuống người, ngay cả hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập hơn.
Thực lực của Thiên đã vượt quá dự liệu của anh.
“Phá cho tôi”
Hét lớn một tiếng, giơ cao Kiếm Long đệ nhất trên tay lên rồi mạnh mẽ chém xuống.
Một đường kiếm khí màu vàng kim được biến ảo ra.
Tiếp sau đó, xuất hiện đường thứ hai.
Trong thoáng chốc, mười ba đường kiểm khí đã được biến ảo ra theo từng nhát chém của Kiếm Long đệ nhất, nhanh chóng phóng về phía Thiên.
Giang Cung Tuấn thi triển ra Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.
Nhưng Thiên lại không sợ.
Chỉ thấy ông ta thi triển ra một loại cước pháp đáng sợ.
Chân của ông ta như một cơn gió lốc, không ngừng xoay tròn, đánh lui toàn bộ Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.
Kiếm khí bị tản ra bốn phía.
Ầm ầm.
Khu vực này nháy mắt bị phá hoại.
Bách Hiểu Sinh ở phía xa trông thấy một màn này, trên mặt mang theo vẻ nghiêm trọng.
“Hai người này đều là cao thủ đỉnh cấp thiên hạ, nếu như để bọn họ tùy ý đánh tiếp, Lâm Lang Các này sẽ bị hủy mất”
Viu.
Trong thời điểm này, ông ta bỗng nhiên hành động.
Thân thể của Bách Hiểu Sinh bỗng nhiên xuất hiện bên trong chiến trường.
Ông ta vỗ ra hai chưởng mạnh mẽ, hai đường chưởng ấn nháy mắt được biến ảo ra.
Tốc độ của chưởng ẩn này quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Giang Cung Tuấn và Thiên không kịp phản ứng đã bị đánh trúng.
Hai người bị đánh cho hộc máu, thân thể lùi lại.
Bách Hiểu Sinh đứng giữa không trung, nhìn hai người đang bị lùi lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần nữa, nơi này là núi Lâm Lang, là Lâm Lang Các, muốn chiến đấu thì đi nơi khác.”
Sắc mặt Thiên tái nhợt, trên khóe miệng còn vương vết máu.
Vẻ mặt ông ta khiếp sợ nhìn Bách Hiểu Sinh.
Có tin đồn Bách Hiểu Sinh rất mạnh, nhưng từ trước tới giờ chưa thấy ông ta ra tay bao giờ.
Hiện tại Bách Hiểu Sinh ra tay, một chiêu đã đánh lùi được cả ông ta và Giang Cung Tuấn.
Đây là thực lực đến cỡ nào?
Thiên không tưởng tượng nổi.
Ông ta cứ nghĩ rằng hiện tại mình đã là vô địch thiên hạ, nhưng hiện giờ ông ta lại hiểu ra mình không phải là đối thủ của Bách Hiểu Sinh.
Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng đang vô cùng hoảng hốt:
“Sao Bách Hiểu Sinh lại mạnh như vậy?”
Anh không ngờ các chủ của thể lực trung lập Lâm Lang Các lại mạnh đến như vậy.
Nếu thật sự phải đánh nhau với ông ta, có lẽ anh cũng không phải là đối thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...