Biết được mười năm trước diệt nhà họ Giang ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có một số thế lực ngâm xen vào, sắc mặt của Giang Cung Tuấn âm trâm đến đáng sợ.
Ngô Huy lập tức đi sắp xếp.
Thân phận của anh ta vô cùng lớn, muốn sắp xếp những chuyện này rất đơn giản.
Chẳng mấy chốc anh ta đã sắp xếp chuyện này đâu vào đó.
“Anh Giang, em đã sắp xếp xong xuôi, tối hôm nay chúng ta sẽ gặp Quỷ Kiến Sầu ở tiệm sửa chữa ngoại ô”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Anh Giang, Quỷ Kiến Sâu làm mua bán tình báo, hơn nữa giá cả đắt không theo thói thường, chúng ta có nên chuẩn bị tiền trước, hay là sao ạ?”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy một cái, hỏi: “Ngô Huy, cậu theo tôi bao lâu rồi?”
Ngô Huy nói: “Chắc là khoảng tám năm”
“Đúng vậy, tám năm, tính tình của tôi như thế nào cậu còn không biết sao, lão đại của một thế lực, tôi phải tốn tiền ư?”
“Dạ, anh Giang dạy đúng ạ.
Giang Cung Tuấn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn bảy giờ, đi ngoại ô cần lái xe hơn một giờ.
Tối hôm nay sợ rằng phải rất khuya anh mới trở về.
Anh móc điện thoại ra gọi cho Đường Sở Vi.
“Sở Vi, em vê nhà chưa, anh có chút việc bận, tối hôm nay sợ rằng sẽ về rất trễ, hoặc có thể không đi trở vê…”
Bộ dạng lúc Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cùng với người mới vừa rồi giống như hai người.
Bạch Tâm cũng cho là mình nhìn lâm rồi, sát thần chấn động Nam Cương lại có một mặt dịu dàng, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười như vậy hay sao.
Cô ta kéo kéo Ngô Huy, nhìn ngoài cửa một cái.
Ngô Huy gật đầu, đi ra ngoài.
Bên ngoài, Bạch Tâm thắc mắc hỏi: “Anh Huy, anh Giang đang gọi điện thoại cho ai vậy, làm sao bỗng nhiên biến thành một người khác thế?”
“Cô ấy đó…’ Ngô Huy thở dài nói: “Có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời này.”
“Người yêu của anh Giang?”
“Chuyện của anh Giang, em tốt nhất đừng nên hỏi nhiều.”
“Em đây không phải là muốn biết một chút sao, sợ sau này vô tình đắc tội.”
Sau khi Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Đường Sở Vi xong, anh đi ra ngoài thấy Bạch Tâm và Ngô Huy đang to nhỏ với nhau, anh ho khan một tiếng: “Khụ, hai người nói chuyện gì vậy?”
Một tiếng ho khan này làm Bạch Tâm sợ đến mức cả người run lên.
Ngô Huy thì lại cười nói: “Cũng không có gì đâu anh, Hoa Hồng Đen muốn hỏi thăm chuyện của chị dâu đó mà”
Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm một cái.
Bạch Tâm hoảng hốt, nhất thời cúi đầu.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Sau này không có Hoa Hồng Đen, chỉ có Bạch Tâm”
“Dạ, anh Giang, em lỡ lời rồi.”
Giang Cung Tuấn vỗ bả vai của Ngô Huy, cười nói: “Ngô Huy, cậu cũng lớn rồi, là lúc suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, thích người như thế nào, tôi giới thiệu cho cậu, máy bay, gái mới lớn, quyển rũ hay ngây thơ?”
“Khu…”
Mặt mo của Ngô Huy đỏ lên, “Giang, anh Giang, chuyện này để sau hãng nói.”
Giang Cung Tuấn xụ mặt nói: ‘Cậu cũng sắp hơn ba mươi tuổi rôi, nhân lúc bây giờ chúng ta còn ở Tử Đẳng, giải quyết chuyện lớn cả đời trước, mặc dù tôi nộp đơn xin nghỉ việc nhưng phía trên vẫn chưa phê duyệt, không chừng ngày nào đó Nam Cương rối loạn sẽ điều tôi trở vê, cho nên phải năm chắc thời gian.”
“Dạ, anh Giang dạy dô đúng, gặp được người mình thích thì em sẽ theo đuổi”
“Theo đuổi cái đầu cầu” Giang Cung Tuấn gõ đầu anh ta một cái, rồi nói, “Với cái đầu gồ này của cậu, đánh nhau với người ta thì tạm được, để cho cậu theo đuổi phụ nữ thì thôi đi, lát nữa tôi sẽ giúp cậu xem xét một người.”
Bạch Tâm đứng ở một bên, nghe hai tên đàn ông nói những chuyện này cũng cảm giác có chút không được tự nhiên, tự giác đi vào trong nhà Cửa phòng khám bệnh Trần Tục.
Giang Cung Tuấn và Ngô Huy ngồi cạnh bên nhau ở trên bậc thang, hai người rút ra một điếu thuốc lá, trò chuyện về phụ nữ.
Trò chuyện được một lúc, Ngô Huy liền ngượng ngùng, vội vàng chuyển đề tài.
“Anh Giang, chuyện của nhà họ Giang mười năm trước không đơn giản đâu, đây không đơn giản chỉ là bốn gia tộc lớn, cũng có không ít thế lực ngầm, một nhà họ Giang phải tốn công tốn sức nhiều như vậy sao”
“Hmm?”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy, hỏi: “Nói ý kiến của cậu nghe thử”
Ngồ Huy suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đã điều tra rồi, mười năm trước, Tiêu Chinh cũng không phải là quân Tây Cảnh”
Giang Cung Tuấn híp mắt nói: “Vậy cậu cảm thấy lai lịch lớn cỡ nào?”
Ngô Huy cười một tiếng: “Lớn nữa thì có thể lớn cỡ băng anh Giang bây giờ không?”
“Được rồi, bớt nịnh hót đi, chuẩn bị xe, đi gặp Quỷ Kiến Sâu một chút, tôi muốn xem thử gã hiểu chuyện của nhà họ Giang mười năm trước đến bao nhiêu.”
“Dạ”
Ngô Huy nhanh chóng rời đi, đến bãi đậu xe gần đó.
Chẳng mấy chốc Ngô Huy đã lái một chiếc xe hơi Trường An màu đen đi tới.
Ngô Huy lái xe, đưa Giang Cung Tuấn và Bạch Tâm đến tiệm sửa chữa ngoại ô.
Bởi vì thời gian dư dả cho nên Ngô Huy lái rất chậm.
Đến tiệm sửa chữa ngoại ô thì đã sắp chín giờ Bên ngoài một tiệm sửa chữa lớn.
Nơi đây đậu một chiếc xe Trường An màu đen.
Ngô Huy đang lái xe chỉ tiệm sửa chữa phía trước nói: “Anh Giang, nơi này chính là nơi hoạt động của Quý Kiến Sầu, ngoài mặt là một tiệm sửa chữa, thật ra thì bên trong có toàn bộ lực lượng võ trang”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn không quan tâm cho lãm, nói: “Xuống xe.”
Ba người cùng nhau xuống xe, đi vào tiệm sửa chữa Còn chưa tiến vào cửa, một người đàn ông ăn mặc cũ nát, cả người là dầu liền đi tới, nói: “Thật xin lôi, bây giờ là buổi tối, muốn sửa xe ngày mai hãng tới.”
Ngô Huy nói: “Chúng tôi tới gặp Quỷ Lão Đại, đã hẹn trước.”
“Hm?”
Nghe vậy, gã thợ máy nhìn đám người Giang Cung Tuấn một cái, chợt gật đầu, “Đi với tôi”
Gã thợ máy mang ba người tiến vào sân sau của tiệm sửa chữa, vào trong một căn phòng.
Trong phòng còn có cửa ngầm.
Sau khi gã mở cửa ngầm ra thì xuất hiện một lối đi xuống dưới đất.
Ở cửa lối đi còn có mấy người đàn ông tay cầm súng tự động.
Gã thợ máy hơi ngoäc tay với đám người ở bên trong, “Gặp lão đại, đã hẹn trước, lục soát người.”
Bên trong có hai người đi ra phải lục soát người bọn họ.
“Làm gì..” Ngô Huy chắn ở trước người Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Anh biết đây là ai không?”
Gã thợ máy lạnh lùng nói: “Đây là quy củ, không lục soát người, vậy thật xin lõi, cút…”
Giang Cung Tuấn kéo Ngô Huy ra, hơi khoát tay, nói: “Nếu đi tới địa bàn của người khác thì phải tuân thủ quy củ của người khác.”
Lúc này Ngô Huy mới gật đầu.
Người ở cửa vào bắt đầu lục soát người.
Từ trên người Ngô Huy lục soát ra được một khẩu súng.
Mà Bạch Tâm thì chủ động giao súng của cô ta ra Trên người Giang Cung Tuấn lại không có vũ khí, nhưng lại lục soát ra một cây ngân châm, ngay cả ngân châm cũng cho anh giữ lại.
“Đi thôi”
Sau khi lục soát người xong, gã thợ máy mới mở miệng.
Đám người Giang Cung Tuấn đi theo sau lưng thợ máy tiến vào lối đi xuống dưới đất Lối đi này rất dài, đi thắng vào sâu trong lòng đất, đi cùng đều là lính đánh thuê võ trang đầy đủ Ngô Huy nhỏ giọng nói: “Thế lực của Quý Kiến Sầu không chỉ có ở Tử Đăng mà là chiếm cứ các thành phố lớn, đây mới thật là hoàng đế dưới đất, ở trên giang hồ được gọi là Quỷ Lão Đại, Lâm Hùng bị anh Giang giết trước đó ở trong mắt Quỷ Kiến Sầu ngay cả răm cũng không băng”
“ừ”
Giang Cung Tuấn nhẹ khẽ gật đầu.
Lão đại của một thế lực dưới đất, anh đúng là không để vào mắt.
Chỉ cần anh muốn, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương thì nơi đây sẽ thất thủ trong nháy mặt Chẳng mấy chốc đã đến chö sâu trong lòng đất.
Giang Cung Tuấn phát hiện, nơi đây là có sòng bạc dưới đất, hội tụ không ít người.
Giang Cung Tuấn nhìn một cái, cũng không lý tới sau khi người bọn họ bị dẫn vào một phòng kín, gã thợ máy nói: “Lão đại đang gặp khách, chờ ở đây.
Giang Cung Tuấn nhẹ khẽ gật đầu, “Ừ”
Nếu đã tới, vậy thì chờ một lát Nếu như không hỏi ra thứ mình muốn vậy thì chỗ này không cần tồn tại nữa rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...