Đường Sở Vi gọi điện thoại nói mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi.
Giang Cung Tuấn về lại nhà, dọn xong thức ăn chờ mấy người Đường Sở Vi vê nhà ăn cơm.
Các cô trở về rất nhanh.
Các cô vừa vào cửa thì Giang Cung Tuấn đã cảm thấy không đúng.
Vẻ mặt của cả nhà đều rất lạ.
Trên mặt Đường Sở Vi và Ngô Mịch còn có vết nước mắt.
Giang Cung Tuấn khó hiểu hỏi: “Sở Vi, sao vậy? Không phải mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi sao? Em vợ đâu rồi, sao không về chung với mọi người?”
Đường Sở Vi liếc nhìn anh, sau đó ấm ức bật khóc.
“Em sao vậy?”
Giang Cung Tuấn an ủi đúng lúc: “Có chuyện gì cứ nói với anh, anh có thể giải quyết”
“Hai”
zHà Diệp Mai thở dài.
Giang Cung Tuấn lại hỏi lân nữa: “Mẹ, mẹ sao vậy, sao lại thở dài?”
Nhưng cả nhà lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Sau khi vào nhà ngồi, Giang Cung Tuấn đi lấy chén đũa, vừa bới cơm cho mọi người vừa nói: “Mọi người ngôi đi, vừa ăn vừa nói”
Đường Sở Vĩ rưng rưng nói: “Tuấn, chúng ta ly hôn đi.”
Giang Cung Tuấn tức khắc ngây ngẩn cả người.
Anh đại ra ngay tại chỗ.
Vài giây sau, anh mới phản ứng lại, ngôi xuống châm một điếu thuốc.
Anh bình tỉnh hỏi: “Vì sao?”
Hà Diệp Mai áy náy nói: “Giang Cung Tuấn, thật sự xin lỗi.
Mặc dù cậu không có tiên cũng chẳng có quyền nhưng tôi thừa nhận cậu rất biết quan tâm, quản lý nhà cửa cũng rất tốt.
Chỉ có điêu, cậu thật sự không hợp với Sở Vi”
Trong khoảng thời gian này, Hà Diệp Mai cũng nhìn ra được biểu hiện của Giang Cung Tuấn.
Thậm chí, cậu ta vì muốn cho bà ta nở mày nở mặt mà đã đi xin cấp trên cho một chiếc xe để đưa bà ta tới quân khu.
Lần đó là cái lân nở mày nở mặt nhất trong đời của bà ta.
Chỉ là, bây giờ Sở Vi rất ưu tú, chỉ có người ưu tú hơn mới xứng với cô.
Giang Cung Tuấn hỏi lại lân nữa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể nói cho con nghe không?”
Nhưng cả nhà lại vẫn không mở miệng nói chuyện.
“Ba…”
Giang Cung Tuấn nhìn về phía Đường Bình.
Đường Bình liếc mắt nhìn Hà Diệp Mai, sau khi thấy bà ta gật đầu mới nhỏ giọng nói: “Chuyện là như vậy…”
Đường Bình kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Giang Cung Tuấn đứng dậy bỏ đi.
“Tuấn..
“
Đường Sở Vi nghẹn ngào kêu anh.
Cô muốn đuổi theo anh nhưng lại bị Hà Diệp Mai kéo lại.
“Sở Vi, để cậu ta đi đi.
Cho dù ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ khó chịu thôi, đợi qua một thời gian ngắn thì cậu ta sẽ nguôi ngoai mà.
Chờ sau khi có tiền thì con lại bôi thường thêm cho cậu ta một chút, dù sao cậu ta cũng đã chữa hết cho con tới hai lần”
“Hu hu…”
Đường Sở Vi đau lòng khóc lớn.
Tôn Tuấn Danh gì chứ, nhà giàu gì chứ, cô mới không thích họ.
Cô chỉ thích Giang Cung Tuấn.
Có điều, giữa tình thân và tình yêu, cô đã chọn tình thân Cô biết, bây giờ Giang Cung Tuấn chăc chăn rất hận cô, hận cả nhà cô nên mới tức giận bỏ đi Giang Cung Tuấn đi thẳng ra khỏi nhà họ Đường, gọi taxi đến Vương Triều Thịnh Thế.
Vương Triều Thịnh Thế là câu lạc bộ thư giãn nổi tiếng nhất ở thành phố Tử Đảng.
Đây là địa điểm ăn chơi bao gồm quán bar, karaoke và cả bể tảm trung tâm.
Trong tầng hầm ngầm ở Vương Triều Thịnh Thế.
Đường Tấn bị dân đến trói ở đây.
Sau khi Lâm Hùng bắt Đường Tấn về câu lạc bộ thì đã sử dụng các mối quan hệ để hỏi thăm thân phận của Đường Tuấn, bởi vì ông ta cũng sợ sẽ đắc tội con cháu của một số người có quyên.
Ông ta không sợ gì cả, chỉ sợ mấy kẻ có chức có quyền.
Bởi vì ông ta còn có không ít tư liệu đen của quá khứ, nếu như đắc tội mấy kẻ có chức có quyền này thì những kẻ đó rất dê dàng xử lý ông ta Sau khi biết được đây chỉ là một tên ăn hại của nhà họ Đường, ông ta thở phào một hơi Ông ta ngồi trên ghế thái sư, nhìn Đường Tấn đang bị treo ngược Ông †a híp mät, cười nhạt nói: “Đường Tấn, tôi vốn dĩ không muốn đụng tới cậu nhưng cậu lại cứ phải đụng vào tôi là sao chứ?”
“Anh, anh hai, em sai rồi, xin… Xin anh cho em một cơ hội.”
Đường Tấn bị đánh đến mức bị thương khäp người đang không ngừng cầu xin tha thứ.
Lúc này, có người đi vào báo: “Nhà họ Lâm có người tới nói đã cầm tiền tới chuộc tên nhóc này”
“Dân vào đi”
“Vâng”
Rất nhanh, Tôn Tuấn Danh đã bị mấy tên đàn em dân vào.
Anh ta thấy Đường Tấn bị treo ngược lên, thương tích khắp người thì cũng sợ đến mức chân mềm, xém chút ngã trên mặt đất.
Có điều, khi nghĩ đến việc dân Đường Tùng ra thì anh ta có thể có được Đường Sở Vi thì lá gan của anh ta lại lớn thêm Hơn nữa, Tôn Tuấn Danh biết được người bên ngoài thường đồn răng Lâm Hùng là một người biết nói lý lẽ, sẽ không dê dàng gây chuyện.
Anh ta bước tới, nhìn Lâm Hùng đang ngồi trên ghế thái sư, lấy thuốc ra mời.
Anh ta khom người, vừa cười vừa nói: “Chào ông Lâm tôi là Tôn Tuấn Danh của nhà họ Tôn, ba tôi là Tôn Thái Vương, đã từng ăn cơm chung với ông: “Ha…” Lâm Hùng cười nhẹ, nói: “Thì ra là con trai của Tôn Thái Vương nha.
Đúng vậy, tôi quả thật đã từng ăn vài bữa với Tôn Thái Vương nhưng cho dù quen biết thì tên nhóc này cũng đã bị mù mà đụng trúng xe tôi, hơn nữa còn ăn nói thôi lö, nếu tôi không dạy dõ cậu ta thì khi truyên ra ngoài, chẳng phải người ngoài sẽ nói Lâm Hùng tôi vô dụng à.”
“Ông Lâm, tên nhóc này nên dạy dỗ lại nhưng chị của tên nhóc này lại là người phụ nữ của tôi Ông xem, tôi tự mình đến, có phải ông nên nể mặt ba tôi mà…”
Vẻ mặt Lâm Hùng trầm xuống.
Ông ta kéo tóc Tôn Tuấn Danh: “Nể mặt của ba cậu? Ba cậu là cái thá gì chứ.
Cho dù ba cậu có tự mình đến tìm tôi thì tôi chăc chắc không thể nào dê dàng bỏ qua cho tên nhóc này được.
Tôi nói rồi, có hai trăm bốn mươi tỷ thì dân người đi.”
Tôn Tuấn Danh biết Lâm Hùng là người nhất ngôn cửu đỉnh nên hôm nay anh ta mới dám tới.
Nếu không thì dù cho anh ta thêm mười lá gan nữa thì anh ta cũng không dám tới.
Anh ta cho rằng nếu nói tên ba mình thì sẽ giảm đi được số tiên này.
Xem ra muốn có được Đường Sở Vi thì phải bỏ ra một chút máu.
“Ông Lâm, ông đừng nóng giận, tôi có câm tiền, tôi trả tiền công, nhưng… ông có thể nể tình ba tôi mà giảm bớt một ít không?” Tôn Tuấn Danh hỏi dò thử.
Lâm Hùng buông lỏng ra Tôn Tuấn Danh.
“Cũng được, vậy giảm chút đi, còn một trăm năm mươi tỷ đó”
Nhà họ Tôn cũng là một gia tộc lớn, chút nượng lượng vân phải có.
Tuy răng anh không nhìn thấy.
Tuy anh không sợ nhưng tiền nhiệm của Tiêu Dao Vương có thể không gây chuyện, cố sức không mắc lôi, được chứ.
Ông ta đã giảm từ hai trăm bốn mươi bốn tỷ xuống còn một trăm năm mươi tỷ.
Trong lòng Lâm Hùng đang rỉ máu.
Tuy ông ta có tiền, một trăm năm mươi tỷ chỉ là mưa bụi nhưng số tiền này lại không phải là tiên của anh ta Một trăm năm mươi tỷ là tiền tiêu vặt một tháng của anh ta Vì Đường Sở Vi, anh ta căn răng gật đầu, nói “Được, ông Lâm nói một trăm năm mươi tỷ vậy thì một trăm năm mươi tỷ, chuyển thẳng vào tài khoản phải không?”
“Phải, chuyển thẳng vào tài khoản đi” Lâm Hùng gật đầu, sau đó chỉ vào tên đàn em đứng cạnh: “Mày dân nó đi chuyện khoản đi.”
“Vâng”
Tên đàn em này gật đầu.
Sau đó, gã ta dân Tôn Tuấn Danh đi chuyển khoản.
Rất nhanh, Lâm Hùng vì đưa tiền mà lại lần nữa xuống hâm Mà Đường Tấn cũng được đặt xuống.
Nhưng sau khi bị nhốt ở chô này, còn bị đánh một trận và bị treo một thời gian thì hiện tại anh ta đã ngất xỉu.
“Anh hai…”
Vào giờ phút này, một tên đàn em vội vội vàng vàng chạy về, vẻ mặt hoảng loạn: “Không, không xong rồi.
Có người đánh vào tới, không ít người của chúng ta đều bị đánh ngã”
“Cái gì?”
Lâm Hùng tức khắc nổi giận Đây là Vương Triều Thịnh Thế, là địa bàn của ông ta mà không ai trong thành phố Tử Đảng này là không biết.
Vậy thì ai lại dám gây sự ở đây chứ?
“Ai đó?”
“Tôi đây”
Một giọng nói vang lên Theo giọng nói vang lên, một vài tên đàn ông cầm côn sát, dao phay té lăn xuống tâm hâm Lâm Hùng xoay người nhìn lại thì thấy người tới là một người lạ, còn thấy cảnh đàn em của mình đánh ngã, một vài tên đàn em khác thì lại không ngừng lùi về sau Vương Triều Thịnh Thế của ông ta có hơn mấy trăm tên tai sai, mấy trăm người bảo vệ.
Người này có thể đánh đến tận đây, vậy chắc chăn không phải người lương thiện Lâm Hùng tự tay vuốt vũ khí sau lưng, vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói: “Tên nhóc, mày là ai hả?”
Đi được tới như ông ta hôm nay thì cho dù làm gì cũng đều phải cẩn thận Chỉ sợ không ngờ tới đắc tội với mấy nhân vật lớn, chôn vùi cả giang sơn mà ông ta hao phí cả nửa đời người giành được.
“Giang Cung Tuấn”
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...