Chiến Thần Xuất Kích


Đường Tấn bị mắng không nói được một câu, trong lòng căm hận Giang Cung Tuấn.
Trước kia mẹ cậu ta không phải là người như vậy.
Trước kia vì tiền có thể van xin gia tộc, bây giờ tiền dâng tận mồm cũng không thèm.
Tất cả là vì Giang Cung Tuấn đã đến nên mẹ mới thay đổi.


Bữa tối trở nên không thoải mái vì cả nhà Đường Hiện đến nhà.
Sau bữa cơm, cả nhà ngôi trên sofa, xem chiếu lại nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, còn Giang Cung Tuấn vào bếp rửa bát.
Đường Tấn đi đến bên cạnh Đường Sở Vị, nhỏ giọng nói: “Chị, chị khuyên mẹ một tiếng đi, đây là tiền mà, chị biết 20% cổ phần có nghĩa là gì không? Hơn nữa ông nội cũng tuyên bố chị có thể tiếp tục làm chủ tịch điêu hành, chị biết quyền lực lớn cỡ nào không? Chị không biết chứ mấy năm nay bác cả làm chủ tịch điều hành đã âm thâm ăn bao nhiêu tiền hối lộ.
Đường Lăng không đi làm, nhưng xe của anh ta đều hơn ba tỷ”

Nhắc tới Đường Lăng, Đường Tấn lại hâm mộ.


Đêu là người nhà họ Đường mà sao khác biệt lớn đến thế? Bây giờ nhà mình sắp được lên như diều gặp gió, nhưng mẹ lại trở nên cứng đầu, không thèm tiền dâng lên tận miệng.


Đường Sở Vi cũng không muốn quan hệ gia đình trở nên căng thẳng.
Cô hiểu ông nội mình, rất thích sĩ diện, nằm mơ cũng muốn dẫn dắt nhà họ Đường bước lên huy hoàng, trở thành danh gia vọng tộc thứ thiệt.
Những năm gân đây, người nhà họ Đường đều đang phấn đấu vì mục tiêu của ông nội.


“Để chị nói với mẹ”

“Chị nhất định phải thuyết phục mẹ đấy”


“Chị cỗ gắng”

Đường Sở Vi đứng dậy, đi đến bên cạnh Hà Diệp Mai: “Mẹ.”

Hà Diệp Mai đang nghiêm túc xem TV quay lại nhìn cô: “Hả? Có chuyện gì?”

Đường Sở Vi đáp: “Mẹ, mẹ rất muốn được ngẩng đầu trước mặt nhà ngoại mà, lần này là cơ hội tốt, ông nội kêu chúng ta trở về gia tộc, còn cho chúng ta nhiều cổ phần như vậy, hơn nữa ông nội còn kêu con tiếp tục làm chủ tịch điều hành, vậy thì mẹ về nhà ngoại cũng có thể ưỡn lưng đúng không?”

“Hây..” Hà Diệp Mai thở dài: “Sở Vi, ông nội con là loại người nào chẳng lẽ con còn không rõ?

Bây giờ ông ta hào phóng chẳng qua là vì còn cần con.
Chờ khi nào không cần nữa, ông ta sẽ đá đít con.
Bây giờ ông ta cho nhiều cổ phần như thế, sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi thôi.”

“Đó là chuyện về sau mà, để sau này rồi tính”

Đường Sở Vi cố gắng khuyên nhủ, bỗng nghẹn ngào: “Mẹ, xin lỗi mẹ, mấy năm nay con khiển mẹ mất mặt, khiến mẹ không thể ngẩng đầu trước mặt gia tộc, trước mặt người ngoài.”

“Sở Vi, con đừng tự trách, không liên quan gì tới con đâu.
Ông nội con vốn không ưa ba con, ba con chỉ là một kẻ bất lực, cái gì cũng không tranh giành, dẫn tới địa vị trong gia tộc càng ngày càng thấp.
Người nhà họ Đường khác đi làm ở Vĩnh Nhạc, nào là mua xe, nào là mua nhà, còn ba con thì sao? Mua nhà còn phải trả góp.” Hà Diệp Mai thất vọng nói.
Hồi còn đi học, Đường Bình rất xuất sắc, chẳng qua bà ta không ngờ Đường Bình lại yếu đuối, thành thật như vậy.
Dù gì cũng là giám đốc, vậy mà không biết ăn chút hối lộ.


“Mẹ, chúng ta về đi”


Giang Cung Tuấn rửa chén xong đi ra, nghe vậy thì nói: “Sở Vi, em đừng sốt ruột, bây giờ nhà họ Đường cần em, nếu mấy năm nay địa vị của ba mẹ ở nhà họ Đường rất thấp thì phải nhân cơ hội này mà đòi lại hết”

“Đồ phế vật, anh nói nhiều quá” Đường Tấn tức giận măng to: “Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo anh, đây là chuyện nhà tôi, anh bớt chen mồm”

Ban đầu Đường Tấn còn có chút thiện cảm với Giang Cung Tuấn, bởi vì Giang Cung Tuấn kêu mẹ mua xe cho mình.
Nhưng bây giờ cậu ta hận chết Giang Cung Tuấn.


Giang Cung Tuấn ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm, còn nhân tiện đưa cho Đường Bình đang nghiêm túc xem TV một điếu: “Ba, hút thuốc đi”

Đường Bình nhận điếu thuốc, nhìn Hà Diệp Mai rồi đứng dậy, ra ngoài ban công hút thuốc.


Giang Cung Tuấn không quan tâm, rít một hơi thuốc, sương khói lượn lờ dưới chóp mũi, bình tính nói: “Nếu muốn tranh thủ thì phải đòi nhiều một chút.
Mẹ nghe con đi, lần sau nếu họ quay lại thì mẹ yêu cầu một nửa cổ phần nhà họ Đường, nếu họ không đồng ý thì sẽ không quay về.
Còn nếu họ đồng ý, chúng ta mới về.”

“Anh… Anh đùa hả?” Đường Tấn măng: “Anh biết nhà họ Đường có nhiều tài sản cỡ nào không? Biết 50% cổ phần là bao nhiêu không?”

Đường Sở Vi cũng nổi giận: “Cung Tuấn, anh đừng quấy rối nữa”

Nhưng Hà Diệp Mai lại ngồi thẳng lưng, nói: “Mẹ lại thấy Giang Cung Tuấn nói rất có lý.
Muốn cho thì phải cho 50%.
Dù sao mẹ không thèm về, cho 50% thì có thể suy xét, hơn nữa về sau nhà chúng ta định đoạt nhà họ Đường.”


“Mẹ, không được đâu, ông nội sẽ không đồng “Đúng đấy mẹ, 20% là đủ rồi.
Mẹ ngắm lại đi, một tháng được chia hơn ba tỷ, thêm tiên lương của chị gái, chưa đầy một năm sau nhà chúng ta có thể mua biệt thự!”

Hà Diệp Mai cũng dao động.


Giang Cung Tuấn kịp thời nói: “Mẹ đừng mềm lòng, đây là cơ hội tốt nhất để mẹ được hãnh diện, xoay người làm chủ nhà họ Đường.
Bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu”

Hà Diệp Mai cũng hụt hơi, hỏi: “50%? Có khi nào quá nhiều không? Ông cụ sẽ đồng ý sao?”

Giang Cung Tuấn phần tích: “Mẹ cũng biết địa vị của Vạn Quân ở thành phố Tử Đăng rồi đấy.


Nhưng Vạn Quân chẳng qua chỉ là một trong số các sản nghiệp của nhà họ Diệp mà thôi, nhưng chỉ mình Vạn Quân đã có trị giá niêm yết chục tỷ đô la, có thể nghĩ tài sản của nhà họ Diệp nhiều cỡ nào.
Còn nhà họ Đường thì sao? Tính tổng cộng hết cũng chỉ có một trăm mấy chục triệu đô la, hơn nữa đa số đều là bất động sản, chỉ có hợp tác sâu hơn với nhà họ Diệp thì tài sản của nhà họ Đường mới nhanh chóng tăng lên.
Mặc dù ông nội rất bảo thủ, nhưng ông ta không ngu”

Giang Cung Tuấn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẹ biết trung tâm thương mại nội thành chứ gì? Đây chính là trung tầm tài chính thương mại cao cấp, muốn nhập trú khó như lên trời, doanh nghiệp nhỏ như nhà họ Đường hoàn toàn không có tư cách nhập trú.
Nhưng ông nội thích sĩ diện, vân muốn nâng đỡ nhà họ Đường trở thành danh gia vọng tộc, chắc chăn sẽ nghĩ mọi cách để được nhập trú trung tâm thương mại nội thành.
Mất chỏ dựa là nhà họ Diệp, ông ta dựa vào đâu? Cho nên ông ta sẽ cân Sở Vi trở vê.
Sở Vị trở về quản lý nhà họ Đường thì nhà họ Đường mới có thể hợp tác lâu dài với Vạn Quân”

Giang Cung Tuấn phân tích lợi và hại, đạo lý rất rõ ràng, khiến cả nhà đều tin tưởng.


“Chỉ cần Sở Vi tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc thì đơn hàng của nhà họ Đường sẽ càng ngày càng nhiều, tài sản sẽ càng ngày càng tăng, ông nội vẫn biết tính toán.”

Nghe Giang Cung Tuấn nói xong, Hà Diệp Mai lập tức quyết định: “Đúng, phải đòi 50%.
Con rể ngoan, con đúng là cứu tinh của nhà mình.
Nếu Đường Bình có đầu óc như con thì nhà mình không đến mức chẳng có tí địa vị nào”


Giang Cung Tuấn cười khẽ.
Đường Tấn lại đe dọa: “Chỉ mong đề nghị của anh có ích.
Nếu cuối cùng ngay cả 20% đều mất, tôi sẽ không tha cho anh đâu” ÐĐe dọa xong, Đường Tân cười nhìn Hà Diệp Mai: “Mẹ, chúng ta sắp có 50% cổ phần gia tộc rồi, sắp trở thành người giàu rồi, còn chuyện xe cô?”

Hà Diệp Mai hung tợn trừng Đường Tấn.


Đường Tấn lập tức nhìn Giang Cung Tuấn, van xin anh lên tiếng.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Mẹ, Đường Tấn nói đúng, chúng ta thực sự cần một chiếc xe sang.
Sau này mẹ về nhà ngoại thì cũng có thể diện, đúng không?”

“Ừ, có lý” Hà Diệp Mai gật đầu: “Mua, ngày mai lập tức mua!”

Đường Tấn cảm kích nhìn Giang Cung Tuấn.


Tên này cũng coi như có ích Giang Cung Tuấn chỉ cười.
Đường Sở Vi quan tâm tới người nhà nhất.
Anh làm vậy chẳng qua là muốn cái nhà này hòa thuận một chút.
Anh nhìn Đường Sở Vị, thấy Đường Sở Vi cũng đang nở nụ cười mà chính cô không nhận ra.
Đây là vui vẻ trong lòng nên bất giác thể hiện trên mặt.


Chỉ cần Đường Sở Vi vui vẻ, muốn anh làm gì cũng được.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui