Chiến Thần Xuất Kích


Giang Cung Tuấn rút ra hình kiếm ngay dưới ánh mắt soi mói của mọi người.


Anh nhìn hình kiếm, bỗng chỉ về phía Thiên Tử trên vị trí chính giữa.


“Gì vậy?”

Toàn trường khiếp sợ.


Thiên Tử cũng hơi sững sờ, trái tìm đập kịch liệt, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.


Phải mấy giây sau gã ta mới phản ứng được, mắng: “Giang Cung Tuấn, anh làm vậy là có ý gì? Dám dùng hình kiếm chỉ bản tướng, lẽ nào anh muốn chém bản tướng sao?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, “Thiên Tử, anh quá lo lảng rồi, tôi chỉ tùy tiện phất phất mà thôi.”

Giang Cung Tuấn giơ hình kiếm lên.


Thanh kiếm này nặng mấy ký.



Hiện tại cánh tay anh như nhữn ra, sắc mặt cũng từ từ biến thành tái nhợt, trên trán còn túa mồ hôi hột.


Giơ hình kiếm lên hao phí sức lực toàn thân của anh.


Anh không khỏi buông hình kiếm xuống.


Không ít người thở phào nhẹ nhõm.


Ngô Huy lại nhìn mọi người, “Những lời cân phải nói tôi đều đã nói rồi”

Nói xong, anh ta lại đi về một ghế trống bên dưới, ngôi xuống.


Trên vị trí chính giữa, rất nhiều bồi thẩm nhỏ giọng nghị luận.


“Chuyện này phải xử thế nào cho phải?”

“Hắc Long có hình kiếm, anh ta có quyền chấp pháp, có thể giết một số người tránh được sự trừng phạt của pháp luật”

“Anh ta lấy tiền cũng là suy nghĩ cho dân”

“Mặc dù có tội nhưng tội không đáng giết”

Nghe được mấy giọng nói này, Thiên Tử cũng có chút gấp, vội vàng nói: “Giang Cung Tuấn phạm vào nhiều tội như vậy, tuyệt đối không thể nuông chiều.


Anh ta đang đồng tình với con dân Đại Lan? Quốc gia có hình pháp, có chính sách, không cần anh ta dùng thủ đoạn phi pháp để vơ vét của cải.


Anh ta chỉ đang lấy dân chúng ra để ngụy trang thôi.”

Tiêu Dao Vương nhìn về phía Thiên Tử, hỏi: “Vậy anh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thiên Tử nói: “Tôi kiến nghị cách chức, cách chức làm bình dân, đồng thời thu hồi hình kiếm”

“Ừm, tôi tán thành”

“Tôi cũng tán thành, Giang Cung Tuấn giết người là hợp lý, thế nhưng anh ta lấy tiền là phạm tội.



Thân là một thống soái quân đội, không nên lấy tiền.


Nếu biết quần chúng có khó khăn, anh ta nên bẩm báo lên quốc gia, để ngành tài vụ chỉ viện trợ.”

Không ít người mở miệng, đều tán thành với ý kiến của Thiên Tử.


Rất nhiều quan chủ thẩm thương nghị nửa giờ mới thương nghị ra kết quả.


Cuối cùng Thiên Tử đứng lên, cất cao giọng nói: “Giang Cung Tuấn có hình kiếm, có quyên chấp pháp.


Nhưng trong lúc anh tại chức đã vơ vét tài sản, đây là phạm pháp.


Đại Lan tuyệt đối không thể khoan nhượng.


Hiện tại sau khi rất nhiều quan viên bồi thẩm thương nghị, quyết định giải trừ tất cả chức vụ của Giang Cung Tuấn, cách chức làm bình dân, đồng thời thu hồi hình kiếm, thu hồi thẻ Hắc Long”

Nói xong Thiên Tử nhìn về phía Giang Cung Tuấn, hỏi: “Giang Cung Tuấn, đối với phán quyết này anh phục không? Nếu như không phục có thể đề xuất kháng án.


Sau khi kháng án sẽ do đức vua đích thân thẩm phán.”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, vô lực nói: “Tôi phục.”


“Tốt, mời trả hình kiếm, đặt ở trên đại điện Hình Điện.”

Giang Cung Tuấn đứng lên, cầm hình kiếm, dưới ánh nhìn soi mói và sự quay chụp của không ít camera, anh chậm rãi đi về phía đại điện Hình img


















.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui