Sau khi Thiên Tử ở xuất hiện trong buổi họp báo với các phóng viên đã suốt đêm đi tới thành phố Tử Đăng, bắt đầu điều tra lấy bằng chứng.
Gã ta nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn.
Những chuyện Giang Cung Tuấn đã làm ở thành phố Tử Đằng gã ta đều biết.
Gã ta trực tiếp đi tìm người có liên quan.
Bốn gia tộc lớn, liên minh doanh nghiệp năm tỉnh, thương hội Vạn Phúc...
Có lời chứng của những người này, cho dù gã ta không tiến về phía Nam Cương điều tra những chuyện khác cũng đã đủ để Giang Cung Tuấn ăn vài phát đạn.
Trời còn chưa sáng gã ta đã xử lý xong hết thảy, dẫn theo quân Xích Diễm đi tới Nam Cương bắt người.
Sáng sớm! Giang Cung Tuấn khoan thai tỉnh lại.
Mặc dù anh đã ngủ cả đêm thế nhưng khi tỉnh lại, anh chẳng những không phấn chấn, trái lại còn rất mệt mỏi.
Anh gọi điện thoại cho Ngô Huy, dặn dò Ngô Huy một việc.
Mà thây Ngô Huy cũng đang gọi điện thoại chuẩn bị bữa sáng.
Rất nhanh bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Hai người cùng nhau ăn cơm, uống rượu với nhau.
Chỉ có điều bầu không khí hơi kỳ dị.
Bịch bịch bịch.
Tiếng giày da ma sát với mặt đất truyền đến.
Ngô Huy xoay người nhìn lại.
Một người đàn ông trung niên mang theo một số người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác mà chính là tổng thống lĩnh quân Xích Diễm thủ đô Thiên Tử, cũng là người đứng đầu năm đại thống lĩnh Đại Lan.
Thiên Tử đi tới, ra hiệu cho mọi người ngừng lại.
Người phía sau gã ta lập tức ngừng bước chân.
Gã ta thì đi về phía Giang Cung Tuấn và Ngô Huy, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Anh Giang thật hăng hái nhỉ”
Giang Cung Tuấn cầm chiếc đũa gắp thức ăn, ăn rất nhàn nhã.
Mãi đến khi nghe được giọng nói của gã ta anh mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hỏi: “Bận rộn cả đêm cũng mệt mỏi rồi.
Ăn chưa, ăn chung một chút?”
Thiên Tử lấy một điếu thuốc ra đưa tới, cười nói: “Biết rõ anh rất thích hiệu thuốc này, hút một điểu đi, sợ rằng sau này anh có muốn hút cũng không hút được nữa.”
Giang Cung Tuấn để đũa xuống nhận lấy thuốc lá.
Ngô Huy câm bật lửa châm thuốc cho anh.
Giang Cung Tuấn dựa lên ghế sofa, khói mù bay ra từ trong mũi, anh lại bày vẻ mặt hưởng thụ.
Ngô Huy ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Thiên Tử, nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ như máu, trong mắt mang theo tức giận.
Chính vì tên khôn này đang âm thâm giở trò quỷ, thật khiến anh ta hận không thể phanh thây xé xác Thiên Tử.
“Thiên Tử, anh nhằm vào tôi cũng được, tôi cũng không có bất kỳ một câu oán hận nào.
Dù sao đây cũng là tranh đấu trên triều đình.
Nhưng tại sao anh lại có thể liên lụy tới người không có liên quan gì? Đường Sở Vi là vô tội.
Sau khi tôi vào đó, đưa giải dược cho Đường Sở Vĩ đi”
Giang Cung Tuấn như đang ra lệnh, lại hình đang khẩn cầu.
“Anh Giang, anh nói vậy là có ý gì, sao tôi nghe không hiểu? Hút xong rồi sao?”
Nói xong, anh ta lại lấy ra một lệnh bắt.
“Đây là lệnh bắt vương hạ đạt.
Trong lúc anh tại vị đã lạm dùng quyền lực trong tay hòng thỏa mãn tư dục.
Sau khi điều tra, chứng cứ vô cùng xác thực, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến”
- ---------------------------
.