Buổi tối hôm nay chắc canh là một đêm không ngủ.
Giang Cung Tuấn, tổng thống lĩnh Nam Cương, một trong năm đại soái Đại Lan, là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyên lực.
Anh là chiến thần Đoan Hùng, anh là anh hùng dân tộc.
Anh vừa dùng biện pháp không đánh mà thẳng thu phục thành Nam Cương vốn đã thất thủ.
Hiện tại toàn dân còn đang sôi trào.
Thế nhưng một phát bùng nổ, chỉ trong nháy mắt anh đã trở thành chuột chạy qua đường.
Trên internet toàn là tiếng mảng chửi anh.
Đều mắng Giang Cung Tuấn là con cọp, là khối u ác tính.
“Xoá sạch con cọp này.”
Tiếng hô trên mạng càng ngày càng cao.
Thủ đô.
Phủ Thiên An.
Đây là chỗ mà chỉ huy trưởng Đại Lan cùng Vua Đại Lan cư ngụ.
Phủ đệ, trong viện.
Chỉ huy trưởng mặc một bộ âu phục màu xám.
Ông ta hơn năm mươi tuổi, người hơi mập, nhưng thoạt nhìn rất có tỉnh thần.
Trên người ông ta có một luồng khí chất người thường khó có thể có được.
Ông ta ngồi trong chòi nghỉ mát ở viện lắng lặng uống trà.
Ở trước người ông ta có một người đàn ông trung niên.
Người này là Hồng Hàn.
Là bí thư của Vua Đại Lan, chức vị cực kỳ đặc thù, ông ta là một nhân vật quyên cao chức trọng.
“Hồng Hàn, chuyện này anh cảm thấy thế nào?”
“Hả?”
Bí thư trưởng Hồng Hàn hơi sững sờ, nói: “Vương, ông đang nói tới chuyện gì vậy?”
Vua Đại Lan liếc mắt nhìn Hồng Hàn, câm một ly trà nhẹ nhàng nhấp một hớp, “Cậu biết tôi đang nói tới chuyện gì”
“Vương, ông muốn nói tới việc có người tố cáo Long Vương Giang Cung Tuấn sao? Hiện tại chuyện này đã truyền khắp trên internet, có thể nói nó đã đạt tới trình độ toàn dân đều biết, muốn ngăn cản tin tức khuếch tán cũng không còn kịp nữa”
“Vậy ý của anh là?”
Người trung niên có địa vị chí cao vô thượng của Đại Lan liếc nhìn Hồng Hàn.
Ngay tại lúc này, một người đàn ông vội vàng đi tới.
Anh ta mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Chẳng qua trên mặt anh ta lại lộ vẻ nóng nảy.
Sau khi đi tới, anh ta vội vàng nói: “Vương, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, Long Vương bị tố cáo, hiện tại tất cả kiểm viện đều nhận được thư báo tin, còn có thư do mười ngàn dân liên danh.
Thị dân mong muốn nhà nước điều tra rõ chuyện Long Vương.
Nếu như thư tố cáo là thật, bọn họ yêu cầu nghiêm trị không tha.”
Gã ta là Thiên Tử.
“Sao có thể như vậy được? Mới vừa được sắc phong làm Long Vương đã xảy ra nhiêu chuyện như vậy, thật không nghĩ tới trong lúc Giang Cung Tuấn nhận chức Long Vương lại làm ra nhiêu chuyện xấu như vậy, đã nhận hối lộ nhiều tiền như vậy lại còn giết nhiều người như thế, quả thực là bất chấp vương pháp”
Thiên Tử đau lòng lớn tiếng mắng ra.
Vua Đại Lan ngồi trên ghế bên cạnh, trong tay bưng một ly trà lắng lặng nhếch môi.
Vẻ mặt ông ta rất bình tĩnh, không người nào biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
“Thiên Tử, anh cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Vua Đại Lan nhìn Thiên Tử, giọng điệu bằng phẳng.
Thiên Tử nói: “Vương, nhất định không thể img
- ---------------------------
.