Ba tộc trưởng lớn đều chết thảm ngay trong ngày nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, gây ra sóng to gió lớn.
Còn Giang Cung Tuấn đi viếng mồ của người nhà họ Giang xong thì về Nội Kinh Các tắm một trận, thay một bộ quần áo mới.
Sau đó anh lấy di động ra muốn xem thời gian, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhớ cùng tin nhắn.
Bây giờ đã là 8 giờ sáng.
Nhà họ Đường, Đường Sở Vi ngồi trong phòng, cứ nhìn chằm chằm di động.
Đêm qua cô chờ cả đêm mà Giang Cung Tuấn không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhăn.
Cô cũng kìm nén không gọi cho Giang Cung Tuấn.
Một đêm trôi qua, cô không nhịn được gọi cho Giang Cung Tuấn, nhưng không ai nghe máy, cô gửi tin nhắn cũng không có phản hồi, trong lòng vô cùng nôn nóng.
“Chẳng lẽ hôm qua mình nặng lời quá, làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy?” Đường Sở Vị lẩm bẩm.
Bây giờ cô rất hối hận, sớm biết vậy thì cô sẽ không nói như thế.
Giang Cung Tuấn cũng đọc được tin nhắn của Đường Sở Vi.
“Cung Tuấn, xin lỗi anh, hôm qua em quá xúc động, em không cố ý nói như vậy đâu, anh về nhà đi.”
Thấy tin nhắn này, Giang Cung Tuấn cười thản nhiên.
Anh không giận Đường Sở Vi, chẳng qua là lúc đó Đường Sở Vi đang nổi nóng nên anh không giải thích gì nhiều.
Anh có thẹn với Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi đã cứu anh, nhưng anh lại ích kỷ nhảy xuống sông, bỏ mặc Đường Sở Vị ở đó.
Đường Sở Vi cứu anh nên trở thành người phụ nữ xấu nhất thành phố Tử Đẳng, trở thành trò cười, bị người ngoài và người nhà cười nhạo.
Bây giờ chỉ cần Đường Sở Vi vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, nhưng chỉ riêng quỳ xuống là không được, cho dù người đó là ông nội của Đường Sở Vi.
Bởi vì anh thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Đây là tôn nghiêm của Hắc Long.
Anh lập tức trả lời tin nhắn: “Xin lỗi, anh mới ngủ dậy nên không nhận được điện thoại, anh sẽ vê ngay”
Giang Cung Tuấn vốn định ngủ một giấc, nhưng bây giờ anh không rảnh để ngủ, lái chiếc xe thương vụ không có biển số chạy tới nhà họ Đường.
Vừa tới cửa khu nhà đã thấy không ít xe đỗ trước cổng.
Đó là xe của nhà họ Đường.
Người nhà họ Đường đều đến đông đủ, ngay cả Đường Sở Vi cũng có mặt ở đó.
Hôm nay là nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, nhà họ Đường nhận được thư mời.
Cả nhà họ Đường đều xuất phát, lái mấy chục chiếc xe, dẫn đầu là một chiếc Bentley trị giá mười mấy tỷ, còn lại đều là BMW, Benz trị giá mấy tỷ, chỉ có xe của Đường Tấn là rẻ tiền nhất.
Đường Thành Lâm là người sĩ diện, bây giờ nhận được thư mời, mặc dù chỉ có một mình ông ta được tham dự, nhưng ông ta chỉ hận không thể cho toàn bộ người ở thành phố Tử Đăng biết nhà họ Đường có thư mời, cho nên bày trò rất lớn.
Thậm chí ngay trước đầu xe còn treo biểu ngữ: “Chúc mừng nhà họ Đường được đến dự nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương”.
Trước xe Bentley, Đường Thành Lâm mặc áo kaki màu xanh, chống gậy ba-toong, mặt mày tràn đầy tinh thân.
Giang Cung Tuấn lái một chiếc xe thương vụ không có biển số, nhưng vẫn có dấu hiệu đặc thù, thoạt nhìn như một con rồng đen, hoặc như một đám mây đen.
Thấy người nhà họ Đường, anh cũng đồ xe ở một bên rồi xuống xe, làm lơ người chung quanh mà đi thẳng về phía Đường Sở Vị, nở nụ cười xán lạn: “Sở Vi”
“Cung Tuấn.” Đường Sở Vi cũng nhanh chân đi tới, năm tay anh áy náy nói: “Tối qua xin lõi anh, em nói hơi nặng lời.
Anh chạy đi đâu vậy?”
“Đến chô Ngô Huy ngủ một đêm”
“Thăng phế vật, mày còn có mặt mũi tới đây hả?” Đường Lăng kiêu ngạo bước tới, khinh miệt nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn chiếc xe thương vụ không có biển số, chỉ có logo mà anh ta chưa bao giờ thấy, khinh thường nói: “Chẳng lẽ mày muốn lái cái xe này tới quân khu? Thật mất mặt, còn cậu nữa…”
Anh ta chỉ vào Đường Tấn: “Cậu nhìn xem cậu lái loại xe nào thế hả? Đúng là làm mất mặt nhà họ Đường!”
Đường Hiện đi tới, nhìn xe của Đường Tấn và Giang Cung Tuấn, lạnh giọng nói: “Thật mất mặt, đừng lái xe này, nhìn xem xe ai có ghế trống thì quá giang đi.
Nếu không phải ông nội ra lệnh người nhà họ Đường đều phải đi thì tôi mới không muốn cho nhà các cậu tham dự làm mất mặt đâu”
“Xe đều kín chỗ rồi, ai còn ghế trống nữa”
“Đúng thế, theo ý tôi thì cả nhà Đường Bình đừng đi nữa” Không ít người nhao nhao nói.
Đường Thành Lâm chống gậy đi tới, thấy cả nhà Đường Bình, thấy chiếc xe hơn 600 triệu của Đường Tấn, cũng thấy chiếc xe tương tự như xe cũ của Giang Cung Tuấn, không khỏi nhíu mày: “Cả nhà các cậu đừng đi nữa.
Hôm nay toàn là nhân vật lớn tới quân khu, các cậu lái xe này chẳng phải làm mất mặt nhà họ Đường hay sao?”
“Ông nội..” Đường Sở Vi muốn nói gì đó, Giang Cung Tuấn lại nằm tay cô, cười nói: “Vậy thì bọn tôi không đi nữa.”
“Cung Tuấn, anh làm gì vậy?” Đường Sở Vi oán giận.
“Đúng, nhà chúng ta không đi làm mất mặt.”
Hà Diệp Mai lại rất thức thời.
Cả nhà họ đi cùng sẽ chỉ bị quở trách thôi, còn không bảng ở nhà.
“Xuất phát!” Đường Thành Lâm ra lệnh, sau đó ngồi lên chiếc Bentley dân đầu của ông ta.
Đội trống mà nhà họ Đường cố ý mời tới cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống.
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp xuất phát, gợi ra sự chú ý của không ít người Thấy biếu ngữ trước đoàn xe của nhà họ Đường, mọi người nhất thời bàn tán xôn xao “Nhà họ Đường kinh thật, nhận được cả thư mời tham dự nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương!”
“Đúng thế, nghe nói là Liêu Súng, bạn trai của Đường Mỹ Oanh ra mặt nhờ nhà họ Liễu giúp đỡ.”
“Đó chẳng phải là Đường Bình sao? Sao ông ấy không đi?”
“Dù gì ông ấy cũng là con trai của Đường Thành Lâm, ngay cả mấy họ hàng quan hệ không tốt với nhà họ Đường cũng được mời đi, nhà Đường Bình lại không đi.”
“Đừng nói nữa, ai chẳng biết ông ta là đồ bất lực”
Tiếng bàn tán không ngừng truyền tới.
“Phế vật!” Hà Diệp Mai hung tợn trừng Đường Bình.
Từ khi gả cho Đường Bình, bà ta chưa bao.
giờ được ngẩng đầu lên.
“Sở Vi, em muốn đi xem nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương không?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi Cô khẽ lắc đâu: “Nghi thức nhậm chức lân này được phát sóng trực tiếp trên mạng, em về nhà xem TV là được”
Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Nếu em muốn xem hiện trường thì anh dân em đi, hơn nữa còn là ghế khách quý đáng trước.” Anh chỉ vào xe của mình, nói: “Em biết đây là xe gì không? Không phải là xe bình thường, đây là xe độc nhất vô nhị ở Nam Cương, cả thiên hạ chỉ có một người được lái.
Anh nhờ thủ trưởng mới kiếm được.
Có xe này, quân Tây Cương không dám ngăn cản đâu.”
“Thật hay giả vậy?” Đường Sở Vi không tin “Chị còn tin anh ta hả?” Đường Tấn khinh bỉ: “Đây chỉ là một chiếc xe cùi bắp thôi, độc nhất vô nhị gì chứ.”
“Phế vật, cả nhà đều là phế vật! Bố là phế vật, sinh con trai cũng không tiên đồ, chọn con rể cũng là rác rưởi!” Hà Diệp Mai quát lên “Sở Vi, anh dân em đi xem náo nhiệt” Giang Cung Tuấn lười quan tâm tới đám Đường Tấn, kéo Đường Sở Vĩ lên xe, sau đó hạ cửa kính xe, nhìn Hà Diệp Mai muốn rời đi, cười hỏi: “Mẹ, có muốn cùng đi xem náo nhiệt không? Dù sao về nhà cũng không có việc gì, nghe nói lân này tới quân khu đều là danh gia vọng tộc chân chính, mẹ muốn tìm con nhà giàu cho Sở Vi mà, đây là cơ hội tốt”
“Cũng đúng.” Hà Diệp Mai gật đầu, nhìn Giang Cung Tuấn: “Coi như cậu thức thời, biết mình không xứng với Sở Vi”
Đường Sở Vi ngồi trên ghế lái phụ thì tức giận đanh mặt mảng: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì hả?
Giang Cung Tuấn cười nói: “Không nói vậy thì sao mẹ chịu lên xe? Em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ cho em nở mày nở mặt, đồng thời xem Đường Thành Lâm mất mặt.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...