Đường Thành Lâm là người coi trọng mặt mũi hơn bất cứ cái gì, vì nhà họ Đường, ông ta bỏ mặt mũi, bỏ tự tôn mà quỳ xuống dưới vấn bối là Liêu Súng.
Ông ta chỉ muốn bảo vệ người nhà họ Đường bình an.
Nhưng mà, đây chỉ là thủ đoạn chế giêu nhà họ Đường của Liễu Súng.
Đường Thành Lâm mặt xám như tro tàn.
Đám người nhà họ Đường im lặng.
Chỉ có Đường Mạnh là chẳng thèm quan tâm, một mình làm việc của mình.
Cậu ta sẽ không liên lụy đến bất kỳ ai của nhà họ Đường.
Chủ nhà họ Liễu – Liễu Thạnh Hồng tới rất nhanh còn dẫn theo không ít cảnh sát.
Tuy nói Liễu Thạnh Hồng ở Tử Đằng không phải là nhân vật lớn thật sự nhưng mà cũng là nhân vật có máu mặt, nhà họ Liêu cũng là một gia tộc lớn, nhưng mà nếu so với nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy thì nhỏ bé không đáng kể.
Sau khi biết Liễu Súng đã nịnh bợ cậu nhà họ Hứa, ông đã đích thân đến.
“Ba”
Liêu Súng đi tới.
Anh ta nhét khăn giấy vào mũi, trên mặt vẫn còn dính ít máu.
Liễu Thạnh Hồng vỗ bả vai anh ta nói: “Liễu Súng, làm tốt lắm, nịnh được nhà họ Hứa, nhà họ Liễu chúng ta có thể theo đó mà mạnh mẽ vực dậy, thậm chí còn có thể trở thành nhà giàu chân chính ở Tử Đẳng rồi”
Nói xong, ông ta xoay người nhìn đám người nhà họ Đường đang đen mặt mà măng: “Ai gan trời như vậy, dám ra tay đánh người?”
“Tôi làm.” Đường Mạnh đứng dậy.
Đường Mạnh chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cao khoảng một mét bảy, đáng vẻ hơi béo, trên mặt cậu ta là sự ngang ngược, phun ra một ngụm nước bọt, măng: “Chính là tôi làm đó, có gì thì nhắm vào tôi, đừng có liên lụy đến nhà họ Đường, nếu tôi cau mày một chút thì sẽ không tên là Đường Mạnh nữa.”
Liễu Thạnh Hồng nhìn hai tên bảo vệ một cái, ra lệnh: “Đánh gãy chân cậu ta.”
Hai tên bảo vệ lập tức gật đầu, xoa tay đi về phía Đường Mạnh.
“Làm gì đó?” Đường Thành Lâm đứng ra, chặn lại: “Giữa ban ngày ban mặt, không có…”
“Ông nội, ông làm gì vậy?” Đường Lăng đúng lúc kéo Đường Thành Lâm, khuyên: “Việc tới nước nào rồi, ông còn dám mở miệng, việc này để cho tên nhóc Đường Mạnh gánh đi, nếu không nhà họ Đường chúng ta sẽ không có một ngày yên ổn”
“Đồ không biết liêm sỉ”
Đường Thành Lâm mảng: “Bình thường dạy tụi bây thế nào, người một nhà phải đoàn kết, nó cũng chỉ ra mặt cho Mỹ Oanh, bây giờ xảy ra chuyện, tụi bây liền trốn tránh trách nhiệm?”
“A” Liễu Thạnh Hồng bật cười: “Ai dám nhúng ta, thì đánh luôn, trước tiên đánh ông già này cho tôi.”
Một bảo vệ đi tới, nhấc chân đá lên người Đường Thành Lâm, ông ta bị dẫm dưới đất, cả người tiếp xúc với mặt đất, truyên đớn cái đau đầy nhức nhi.
Người nhà họ Đường không một ai dám đứng ra.
Chỉ có Đường Mạnh.
Cậu nắm tay lại xông tới, tức giận hét lên: “Dám đánh ông nội tôi, ông đánh chết tụi bây.”
“Đánh, đánh cho tôi” Liêu Thạnh Hồng ra lệnh.
Hai tên bảo vệ tuân lệnh, nhanh chóng nhào về phía Đường Mạnh.
Đường Mạnh sao có thể là đối thủ của bảo vệ, nháy mắt đã bị bắt được, một cú đá ngã xuống đất, vừa bị đấm vừa bị đá.
Tiếng kêu đau vang lên.
Người nhà họ Đường tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều có ai đứng ra ngăn lại.
Đường Thành Lâm đã ngồi dậy, ông ta ngồi dưới đất, nhịn không được rơi nước mắt.
Đường Mạnh bị đánh gần chết, hấp hối năm dưới đất.
Cuối cùng bị cảnh sát đưa đi.
Liễu Thạnh Hồng cũng không dám gây ra chuyện quá lớn, cũng không có đi thu thập những người nhà họ Đường khác.
Người nhà họ Liễu đã đi rồi.
Người nhà họ Đường ôm nhau khóc rống.
“Đây là tạo nghiệt gì hả trời?”
“Vì sao phải đối xử với chúng ta như vậy?”
“Ông nội, ông mau nghĩ cách đi, tối lắm rồi, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ngủ ngoài đường Sao.
Đường Thành Lâm thật sự không có cách nào.
“Ông, ông gọi cho Giang Cung Tuấn”
Đường Lăng lập tức nói: “Ông nội, ông bị ngốc hả, rõ ràng là Giang Cung Tuấn hãm hại chúng ta, đến giờ ông còn tin nó sao?”
Đường Mỹ Oanh cũng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, chắc là bây giờ cả nhà bọn họ đang nói về chúng ta, chê cười chúng ta”
“Chắc chắn Giang Cung Tuấn không phải người như thế” Đường Thành Lâm lắc đầu, tuy rằng ông ta già rồi nhưng không có hồ đồ, nhìn người vẫn rất chuẩn.
Giang Cung Tuấn tốt hơn đám con cháu phá hoại này của ông ta nhiều.
Ông ta không để ý tới phản đối cũng những người khác, gọi cho Giang Cung Tuấn.
Nhà họ Đường.
Trong phòng.
Giang Cung Tuấn đã nằm xuống rồi.
Điện thoại reo.
Anh xoay người, cầm lấy điện thoại trên bàn, phát hiện là Đường Thành Lâm gọi tới thì không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì à?”
Anh nghe máy.
“Ông nội, sao vậy?”
Đường Thành Lâm gọi điện cho Giang Cung Tuấn, kể lại anh nghe chuyện đã xảy ra.
“Con biết rồi, ông đứng ở cửa khách sạn Huy Hoàng chờ đi, con lập tức đi tới.”
Giang Cung Tuấn bình tĩnh cúp máy.
Đường Sở Vi đã nằm trên giường: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Giang Cung Tuấn vừa mặc quần áo vừa nói: “Bên kia của ông nội xảy ra chút chuyện, anh đi xem một chút, em ngủ trước đi”
“Em đi với anh” Đường Sở Vi xoay người đứng dậy.
Giang Cung Tuấn phất tay nói: “Không cần đâu, anh đi một mình được rồi, chút việc nhỏ thôi mà.
“Được, vậy anh cẩn thận một chút”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh mặc quần áo xong thì ra khỏi nhà.
Lái xe đi tới khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời cũng gọi cho Bạch Tâm.
“Bạch Tâm, chuyện của cô làm sao vậy?”
Bạch Tâm đã về tới nhà rồi, đang định nghỉ ngơi thì Giang Cung Tuấn gọi tới, mắng cho một trận, cô không khỏi nghỉ ngờ hỏi: “Đại, đại ca Giang, làm sao vậy?”
Giang Cung Tuấn kể lại chuyện cho cô ta nghe.
Bạch Tâm bị dọa đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Đại ca Giang, thật sự xin lỗi, là em sơ suất, em sẽ lập tức đuổi việc thư ký, chút việc nhỏ cũng không xong”
Giang Cung Tuấn nói thẳng: “Lập tức bảo cho tổng giám đốc khách sạn Huy Hoàng, bảo gã cút đi, phái một người ở tập đoàn đến tiếp nhận khách sạn Huy Hoàng, tôi đang trên đường đến khách sạn Huy Hoàng”
“Được, em sẽ lập tức tới.”
Bạch Tâm biết Giang Cung Tuấn đến thì cũng không dám chậm trễ, xoay người ngồi dậy, mặc quần áo đi ra khỏi nhà, trong lúc đó cô ta cũng nhanh chóng gọi về tổng bộ của Thời Đại, bảo tổng bộ chuẩn bị một người đến đây tiếp nhận khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời cũng bảo người thông báo cho quản lý đương nhiệm của khách sạn Huy Hoàng.
Giang Cung Tuấn đi rất nhanh, không tới nửa tiếng đã đến cửa khách sạn Huy Hoàng.
Ở bên ngoài cách khách sạn không xa, cạnh lan can màu xanh lá cây bên đường, người nhà họ Đường đang ngồi ở đó.
Giang Cung Tuấn đậu xe lại, rồi xuống xe.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, người nhà họ Đường đang ỉu xỉu lập tức tỉnh táo.
Một đám người đều đến chửi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn biết người nhà họ Đường là cái dạng gì nên cũng lười quan tâm họ.
Trực tiếp đi đến chỗ Đường Thành Lâm, vẻ mặt xin lỗi: “Ông nội, con xin lõi, việc này là do con sơ sót, con đã xử lý rồi, không bao lâu nữa quản lý khách sạn sẽ tới”
“Giang Cung Tuấn, cậu tới là để chê cười chúng tôi à?” Đường Lăng chỉ vào mặt Giang Cung Tuấn mà mắng: “Còn quản lý khách sạn, cậu nghĩ cậu là ai, cậu chỉ là một đứa con rể ở rể vô dụng mà thôi…”
“Đủ rồi” Đường Thành Lâm mắng: “Có thể yên tĩnh một chút không?”
Lúc này Đường Lăng mới câm miệng lại.
Tới lúc này ông ta chỉ có thể chọn tin Giang Cung Tuấn, Ông ta làm vẻ mặt cảm kích: “Trễ vậy rồi còn làm phiền con đi một chuyến, thật là ngại quá”
Giang Cung Tuấn phất tay, nói: “Không có gì đâu, ông chờ một lát đi”
Tổng giám đốc của khách sạn Huy Hoàng tên là Uông Thông, sau khi gã lăn lộn với cô người mẫu trể thì khởi động lại máy.
Mới khỏi động lại máy được một lúc thì nhận được điện thoại.
“Lập tức cút tới khách sạn, triệu tập tất cả quản lý khách sạn, họp.”
Đay là điện thoại của tổng bộ Thời Đại gọi tới.
Tập đoàn Thời Đại thu mua khách sạn Huy Hoàng, nhưng mà không có tuyên bố với bên ngoài, bây giờ biết chuyện khách sạn bị thu mua cũng chỉ có gã, còn nhân viên của khách sạn thì không có biết.
Uông Thông nhìn giờ.
Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi.
Tối vậy còn mở họp gì nữa?
Nhưng mà gã không dám chậm trễ.
Thông báo cho bộ phận nhân sự của khách sạn, bảo bộ phận nhân sự gọi cho ban quản lý khách sạn, họp sau nửa tiếng nữa.
Gã cũng bắt đầu mặc quần áo, sau khi mặc xong thì nhanh chóng đi đến khách sạn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...