Phòng phỏng vấn.
Một người đàn ông trung niên nhận một cú điện thoại.
“Được, được.
Ok” Ông ta cúp điện thoại, nhìn Hứa Linh đang ngồi ở đối diện mình, đoạn đứng lên cười bảo: “Cô Hứa, chúc mừng cô.
Chủ tịch rất hài lòng với cô, đồng ý để cô làm phó giám đốc.
Thời gian thử việc ba tháng, hy vọng cô biểu hiện thật tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của chủ tịch”
“A!?”
Hứa Linh kinh ngạc.
Trong hồ sơ lý lịch cô ta trình lên, chỉ ghi chú là ứng tuyển vị trí quản lý phòng.
Bây giờ cho cô đi thẳng lên chức phó giám đốc? Phó giám đốc của tập đoàn Vượt qua Thời Đại, đây cũng không phải tập đoàn Giang Long có thể sánh bằng.
Tài sản của Giang Long, tính toán đâu ra đấy cũng ra mấy trăm triệu.
Còn tài sản lớn mấy tỷ của Vượt qua Thời Đại, đây không phải giá trị nên, mà là tài sản thật.
Tuy rằng chức vị giống nhau, nhưng số tiên có thì không giống.
Văn phòng chủ tịch.
Sau khi giải quyết xong chuyện Hứa Linh, Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm, nói: “Chuyện phó giám đốc tạm thời được giải quyết.
Bây giờ cô xếp giúp tôi một vị trí, tôi muốn làm cái gì đó ở Vượt qua Thời Đại”
“Dạ?” Bạch Tâm kinh ngạc.
Tạm giữ chức?
Đường đường là ông chủ của Vượt qua Thời Đại, vậy mà lại tạm giữ chức ở Vượt qua Thời Đại?
“Anh Giang, anh, anh muốn làm gì?” Sau khi ngây cả người, cô ấy mới phản ứng kịp, mở miệng hỏi.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ, nói: “Tốt nhất là một vị trí hàng sếp lớn nào đó, cao một chút, có thể hù được người ngoài ngành, mà không hù được người ở bên trong.
Quan trọng nhất là không cần phải đến công ty mỗi ngày, tôi cũng không nhọc lòng.
“Chuyện này… Bạch Tâm lâm vào trong suy nghĩ.
Có chức vụ nào như vậy sao?
Sau đó, cô ấy mạnh dạn nghĩ, nói: “Có, anh Giang, vị trí quản lý nghiệp vụ thể nào?”
“Hửm?”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Là làm gì?”
Bạch Tâm trả lời: “Chính là chạy nghiệp vụ ạ, kiểu hay ra bên ngoài, không cần ngày nào cũng đến công ty báo danh.
Nói ra thì cũng là một chút quản lý, tiếng tăm ổn thỏa.
Tuy nhiên, chỉ cần là người hiểu công việc, sẽ biết đây cũng chỉ là một chức nhân viên nghiệp vụ bình thường mà thôi, vì bây giờ dù là nghiệp vụ viên của công ty nào, thì lúc ra ngoài chạy nghiệp vụ cũng tự xưng mình là quản lý nghiệp vụ, như vậy có thể tăng cấp bậc của mình lên “
“Thế thì tốt, vậy quản lý nghiệp vụ đi.” Giang Cung Tuấn bật cười.
Cái này không tồi.
Quản lý nghiệp vụ của Vượt qua Thời Đại, chuyện này nói ra cũng có tiếng “oách” đấy.
Quản lý của Vượt qua Thời Đại, cái này có thể hù được không ít người.
“Anh Giang, em sẽ lập tức đi làm thủ tục nhận chức cho công việc của anh, lấy bảng tên cho anh nhé?”
“Hửm, vậy là ý gì?” Giang Cung Tuấn có phần nghi hoặc.
Bạch Tâm giải thích: “Anh Giang, là thế này.
Vượt qua Thời Đại được tạo ra để trở thành tập đoàn hạng nhất thế giới, còn bảng tên là đại diện của Vượt qua Thời Đại, giống như một loại chứng minh nhân dân vậy, là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa, nó sử dụng hệ thống tính toán mã hóa điện tử mới nhất, bên ngoài không thể làm giả được”
‘A, ra là vậy, vậy đi đi.” Lúc này Giang Cung Tuấn mới hiểu.
Xem ra, trong khoảng thời gian này Bạch Tổ cũng làm không ít chuyện.
Bảng tên này quả nhiên là đỉnh cao.
Bạch Tâm rời đi.
Rất nhanh, cô ấy đã làm xong thủ tục nhận chức cho Giang Cung Tuấn, còn mang về một bảng tên.
Bảng tên có kích thước giống như chứng minh nhân dân, trông không khác danh thiếp là bao, bên trên có ghi tên, thông tin chức vị.
Bạch Tâm dâng lên bằng hai tay, nói: “Anh Giang, đây là bảng tên của anh”
Giang Cung Tuấn nhận lấy, nhìn lên.
Trên mặt là mấy chữ lớn ” Tập đoàn Vượt qua Thời Đại”, còn có logo đặc biệt.
Logo rất đơn giản: Một bóng người hư ảo, hoàn cảnh đang đứng dưới ánh trăng.
Đây là logo đại diện cho tập đoàn Vượt qua Thời Đại, được bên thiết kế làm rất tỉ mỉ.
Mà bên dưới, là tên họ, chức vị.
Tên: Giang Cung Tuấn.
Chức vị: Quản lý nghiệp vụ.
Trên mặt Giang Thần hiện lên vẻ hài lòng, tán thưởng nói: “Thiết kế không tồi”
“Anh, anh Giang… Bạch Tâm muốn nói lại thôi.
“Hửm?”” Giang Cung Tuấn nhìn cô ấy, hỏi: “Có việc gì cô cứ nói thẳng, ấp a ấp úng để làm gì?”
Bạch Tâm lại lấy ra một ít bảng tên, đưa cho Giang Cung Tuấn: “Đây, đây là do em chuẩn bị.
Anh xem có ổn không, nhận lấy, có thể dùng bất cứ lúc nào.” Cô ấy biết vấn đề của Giang Cung Tuấn, không hề lộ ra thân phận của mình.
Tuy nhiên, đây là một thời đại trọng thực lực.
Không có thực lực, bất kể làm thế nào cũng bị khinh thường.
Vậy nên, Bạch Tâm chuẩn bị cho Giang Cung Tuấn rất nhiều bảng tên.
Giang Cung Tuấn tiện tay cầm một bảng lên nhìn.
Họ tên: Giang Cung Tuấn Chức vụ: Chủ tịch Vượt qua Thời Đại Họ tên: Giang Cung Tuấn.
Chức vụ: Trưởng phòng Bảo vệ.
Họ tên: Giang Cung Tuấn.
Chức vụ: Tổng giám đốc Vượt qua Thời Đại.
Nhìn thấy những bảng tên này, Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười.
“Bạch Tâm, cô làm gì đây vậy? Để tôi dùng bảng tên giả sao?”
“Anh Giang, em…”
“Được rồi.” Giang Cung Tuấn liếc nhìn cô ấy sắc mặt tái nhợt, khẽ ngừng tay, nói: “Tôi biết là cô có ý tốt, nhưng có bảng tên quản lý nghiệp vụ này là đủ rồi, mấy cái này cô giữ lại đi”
“Dạ!” Bạch Tâm gật đầu, giữ bảng tên lại.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không ở lại Vượt qua Thời Đại nhiều thêm, lựa chọn rời đi.
Ra khỏi tòa nhà Vượt qua Thời Đại Anh đứng bên ngoài tòa nhà, nhìn thấy không ít người thành công mặc những bộ quần áo sang trọng ra ra vào vào, cũng không khỏi thấy hoảng hốt Anh cũng không ngờ, có một ngày mình cũng đi trên con đường kinh thương.
Anh sờ sờ mũi, thì thào tự nói: “Nhân sinh thật là kỳ diệu.”
“Đang cảm thán gì vậy?” Một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn ngẩng lên nhìn.
Không biết từ khi nào, Hứa Linh đã xuất hiện trước mặt anh.
Cô ta khoanh tay, nhìn Giang Cung Tuấn chăm chú: “Sao rồi, không tìm được việc, gặp khó khăn à?”
“Sao lại vậy được.” Giang Cung Tuấn bĩu môi, lấy bảng tên của mình ra, huơ huơ trước mặt Hứa Linh, vẻ mặt đäc ý nói: “Thấy không, quản lý”
Hứa Linh nhìn thấy.
Quản lý nghiệp vụ.
Cô ta biết, bình thường mấy nghiệp vụ viên của các tập đoàn lớn, lúc làm danh thiếp đều viết mình là quản lý nghiệp vụ.
Hắn Vượt qua Thời Đại cũng như vậy.
Tuy đây chỉ là nghiệp vụ viên, nhưng cô ta vân thoáng kinh ngạc.
Giang Cung Tuấn chỉ là người xuất ngũ về thôi, không có năng lực nghiệp vụ gì, làm sao có thể được nhận làm một nghiệp vụ viên của Vượt qua Thời Đại?
Yêu cầu đối với nghiệp vụ viên của Vượt qua Thời Đại là rất cao, cần phải tốt nghiệp đại học trọng điểm, hơn nữa cần kinh nghiệm làm việc phong phú.
Tất cả những thứ này, Giang Cung Tuấn đều không có.
“Cô thì sao, cô có được nhận không?” Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh cười hỏi.
Trong trí nhớ của anh, Hứa Linh là một cô gái rất thông minh, dịu dàng, nhưng có tham vọng rất lớn.
Mười năm không gặp, Hứa Linh lại xảy ra không ít biến hóa.
Bây giờ tham vọng của cô ấy vần cao như trước, nhưng không còn dịu dàng chút nào nữa.
Bá đạo, lạnh như băng Đây là cảm giác của Giang Cung Tuấn với cô ta ở hiện tại.
Hứa Linh mới không muốn nói gì với Giang Cung Tuấn.
Một thăng đi ở rể mà thôi, khoe với nó mình là phó giám đốc… Không phải ngày mai tập đoàn Vượt qua Thời Đại sẽ đưa tin sao? Khoe ra với nó, không có chút cảm giác tự hào nào.
Cô ta đeo kính râm, xoay người bước đi.
Giang Cung Tuấn nhìn theo bóng cô ta rời đi, hé miệng cười: “Còn lạnh lùng lãm”
“Này, Anh Khiêm, Anh Khiêm, của em”
Lúc này, bên ngoài tập đoàn Vượt qua Thời Đại bông nhiên truyên đến tiếng ồn ào.
Không ít cô gái vọt tới trước một chiếc xe.
Mà cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang trăng, tóc nhuộm bạc, cách ăn mặc vô cùng thời thượng, đẹp trai mười phần, mở cửa đi xuống.
Sau khi anh ta xuống xe, không ít cô gái hét to lên, xa xa còn có không ít người cầm di động quay chụp.
“Ai vậy, khoa trương như thế” Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Hứa Linh định rời đi cũng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai xuống xe, nhất thời trước mät sáng ngời.
Cô ta thay đối bộ dáng lạnh lùng, đi chậm sang, đến trước mặt người đàn ông đẹp trai.
Cô ta thét lên: “Anh Khiêm, em là fan của anh, em siêu thích đọc thơ của anh, còn tự phổ nhạc bài “ngày mai sẽ tốt hơn” nữa.
Anh có thể ký tên cho em một lần không?”
“Mê trai” Giang Cung Tuấn thấy một màn như vậy, không kìm được mà bĩu môi, anh còn tưởng Hứa Linh lạnh lùng đến mức nào.
Không ngờ, thấy một minh tinh thì đối dạng ngay hoàn toàn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...