Giang Cung Tuấn đến tập đoàn Giang Long để gặp Đường Sở Vi.
Sau khi gặp cô, anh đổi lại trang phục, mặc bộ quân áo cực kỳ bình thường.
.
Đam Mỹ Hài
“Mặc bộ này vẫn thoải mái hơn”
Giang Cung Tuấn khẽ thâm thì, anh đi ra phòng chủ tịch, dùng thang máy chuyên dụng xuống tâng.
Ra khỏi tòa cao ốc Giang Long, anh đứng chờ xe ở ven đường.
Đường Sở Vi cũng tiếc nuối ra khỏi tòa cao ốc Giang Long.
Tuy rằng lần này cô đã gặp được người vẫn muốn thấy bấy lâu nay, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy dáng dấp anh thế nào.
Chỉ là, trên người anh có khí chất rất mạnh mẽ, dường như từng cử chỉ, hành động và lời nói đều có thể ảnh hưởng suy nghĩ của người khác.
Đúng lúc này, Đường Sở Vi bỗng thấy Giang Cung Tuấn đứng ở lề đường.
Cô hơi ngẩn ngơ.
Sau đó cô bước đến, hỏi anh: “Giang Cung Tuấn, sao anh lại ở đây thế?”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn nghe tiếng gọi thì quay người nhìn.
Nhìn Đường Sở Vi xuất hiện đẳng sau lưng mình, anh lúng túng gãi đầu.
“Vi, Sở Vi, sao cô cũng ở đây thế?”
“Anh, anh theo dõi em à?”
Đường Sở Vi nhìn biểu cảm bối rối trên mặt Giang Cung Tuấn, lập tức hiểu ra, mặt cô tối sâm.
“Giang Cung Tuấn, anh không tin em hả? Vậy nên, anh đã theo dõi em, đúng không?”
Giang Cung Tuấn im lặng.
Anh theo dõi em làm gì chứ?
Nhưng mà anh thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Giang Cung Tuấn không đáp càng khiến Đường Sở Vi khẳng định, anh đang theo dõi cô.
“Không ngờ bình thường anh tỏ vẻ rộng rãi, thật ra bụng dạ lại hẹp hòi như thế.
Ngoài miệng anh nói tin em nhưng thực chất là không hề tin tưởng”
Vẻ mặt Đường Sở Vi không vui.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn.
Từ trên xuống dưới, cả người anh cộng lại cũng chưa đủ ba trăm nghìn đồng, hơn nữa bề ngoài cũng rất phổ thông, không có bất cứ điểm đặc biệt nào.
Cô bỗng nhớ đến cậu Giang bí ẩn.
Trên người mặc quần áo xa xỉ, bộ âu phục không dính bụi trân, khí chất ưu việt.
So sánh hai người, một ở trên trời, một ở đưới đất, một là hoàng tử, một là dân nghèo.
“Vợ à, anh không theo dõi em.”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ đáp.
“Không theo dõi em, vậy anh ở đây làm gì?”
“Anh, anh…
Giang Cung Tuấn suy nghĩ nhưng chẳng biết nên giải thích kiểu gì.
Chẳng lẽ nói mình là cậu Giang bí ẩn, mình là anh Giang đã mang đồ hỏi cưới cô sao?
“Giang Cung Tuấn, xem như em đã hiểu rõ bản chất của anh”
Sau khi gặp cậu Giang bí ẩn, trong lòng cô không khỏi so sánh với Giang Cung Tuấn.
Bây giờ cô cảm thấy Giang Cung Tuấn đúng là không có gì đặc biệt, có lẽ người nhà nói đúng, cô với anh không phù hợp nhau.
Đường Sở Vi lạnh lùng làm anh ngạc nhiên.
Anh và Đường Sở Vi đã nhận giấy kết hôn được một thời gian rồi.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù hai người hiểu lầm nhưng cô vẫn luôn bảo vệ anh, Giang Cung Tuấn cảm nhận được trong lòng cô luôn có mình.
Hiện giờ, anh cảm giác mình không có vị trí trong trái tim Đường Sở Vi.
Chẳng lẽ em ấy gặp một Giang Cung Tuấn phiên bản khác, yêu sâu đậm phiên bản đó của mình, nên bắt đầu chê chồng em ấy à?
Sau khi Đường Sở Vi nói ra miệng mấy lời này, cô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Cô nhớ mọi thứ từ lúc bắt đầu đến giờ, là Giang Cung Tuấn chữa khỏi bệnh cho cô, cô nhớ anh quan tâm, chăm sóc mình từng chút một.
Quấng thời gian đó là những ngày cô vui vẻ nhất trong suốt mười năm qua.
“Hít”
Đường Sở Vi hít sâu một hơi, dịu giọng nói: “Giang Cung Tuấn, em biết là anh đã chữa bệnh cho em.
Em đã đăng kí kết hôn với anh, vậy thì là vợ của anh.
Em tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, nhưng còn anh thì sao? Thế mà anh không tin em, âm thầm theo dõi vợ mình.
Anh cho rằng em là loại con gái ham vật chất, thấy anh Giang có tiền thì em sẽ ly hôn với anh, để lấy anh ấy ư?”
“Sở Vi, anh không theo dõi em, anh không làm vậy mà: Haizz.
làm sao để anh giải thích với em đây” Giang Cung Tuấn rất khó xử.
Đường Sở Vi đưa tay tỏ ý đừng nói nữa, cô nói chen lời anh: “Được rồi, anh theo dõi em, em cũng có thể hiểu mà.
Dù sao có anh Giang bí ẩn đến đưa quà hỏi cưới, anh lo lắng cũng đúng thôi.
Anh về trước đi, em đến Vĩnh Thái xem thế nào”
“SởVi”
Đúng lúc này, Hứa Linh mặc bộ váy đỏ quyến rũ, xinh đẹp đi ra.
Từ xa cô ta đã nhìn thấy Đường Sở Vi đứng nói chuyện với một người đàn ông ở lề đường.
Cô ta đi đến, mắt chẳng hề liếc Giang Cung Tuấn.
Cô ta kéo tay Đường Sở Vi hỏi: “Thế nào, cô gặp chủ tịch tập đoàn Giang Long chưa, là anh ấy đúng không?”
Nói xong, cô ta lấy một tấm ảnh ra.
Bức ảnh hơi cũ nát, nhưng vẫn nhìn thấy được một người thanh niên có vẻ ngoài điển trai trong tấm ảnh.
Đường Sở Vi lắc đầu nói: “Gặp thì gặp rồi đó, nhưng mà anh ấy đeo mặt nạ màu trắng, tôi không thấy bề ngoài anh ấy thế nào.
“Chậc..”
Hứa Linh thở dài nói: “Cũng chẳng biết vì sao mà chủ tịch không gặp tôi.
Trước đó từng nói chỉ cần tôi nhận lời mời thì chủ tịch sẽ gặp tôi.
Nhưng tôi đã chấp nhận lời mời mà chủ tịch không gặp tôi.
“Sao cơ, cô nhận được lời mời từ lãnh đạo ư?”
Hứa Lịnh hả hê khoe khoang: “Cô không nhìn lại tôi là ai à, ở nước ngoài tôi cũng đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn, lương mỗi năm là chín tỷ đồng.
Lần này về nước phát triển sự nghiệp, không biết đã có bao nhiêu công ty lớn tranh giành tôi, đến cả những tập đoàn dẫn đầu thời đại cũng đưa thư mời cho tôi.
Tuy nhiên tôi chẳng có hứng thú gì với mấy tập đoàn dẫn đầu thời đại đó, tôi chỉ muốn biết người còn sống sót vào mười năm trước, có phải là Giang Cung Tuấn không”
“Đúng rồi, đây là ai?” Bây giờ Hứa Linh mới ngó mắt nhìn anh.
Đường Sở Vi cười kéo tay anh, mặt cô cười khó coi, giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Giang Cung Tuấn”
Hứa Linh khoanh tay, nhìn kĩ Giang Cung Tuấn từ đầu xuống chân: Bỗng nhiên, cô ta nhíu mày nói: “Sở Vi, anh ta không xứng với cô.”
Hứa Linh là phó tổng giám đốc ở nước ngoài, phê duyệt vô số người.
Bản chất của một người là gì, cô ta liếc mắt đã biết.
Bây giờ Hứa Linh thấy sự tâm thường trên người anh, vẻ lười biếng cùng với lời đồn đại bên ngoài, cho nên chỉ thoáng chốc, cô ta đã đoán ra Giang Cung Tuấn là hạng người gì.
Còn Giang Cung Tuấn, anh cũng đang nhìn Hứa Linh chăm chú.
Trời ạ, thế giới này có chuyện trùng hợp thế này sao?
Hứa Linh, chính là bạn gái, mối tình đầu mười năm trước của anh.
Mặc dù mười năm, cô ta đã thay đổi rất nhiều nhưng gương mặt vẫn còn nét ngày xưa.
Ánh mắt Giang Cung Tuấn nhòm ngó không hề kiêng dè, làm Hứa Linh chán ghét.
Nhưng Đường Sở Vi chỉ cười đáp: “Chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt”
“Sở Vi, cô ngốc à, tốt có thể ăn thay cơm không? Bằng nhan sắc, điều kiện của cô, hoàn toàn có khả năng tìm một người tốt hơn.
Cô biết cậu Ngụy không? Anh ta học đại học ở nước ngoài cùng tôi, quan hệ của chúng tôi cũng tốt, có thời gian sẽ giới thiệu với cô.”
Đường Sở Vi hơi xấu hổ.
Ngụy Trình, hôm qua cô đã thấy.
Hứa Linh vẫn đang hào hứng kể: “Tài sản của nhà họ Ngụy phải tới mấy trăm nghìn tỷ, hơn nữa con người của Ngụy Trình cũng rất thông minh, rất có đầu óc kinh doanh.
Anh ta đánh liều mấy năm ở nước ngoài, cũng kiếm lời được mấy tỷ.
Nếu tôi không băn khoăn về mối tình đầu Giang Cung Tuấn, một người con trai rất xuất sắc thì tôi đã chẳng giới thiệu Ngụy Trình cho cô”
Cô ta nhắc đến tên Giang Cung Tuấn, bèn quay sang nhìn chồng của Đường Sở Vị, giọng nói lạnh lùng: “Nghe cô ấy nói anh cũng tên Giang Cung Tuấn, anh thật sự đã làm ô uế cái tên này”
Giang Cung Tuấn cười lúng túng.
Anh đối mặt với lời mỉa mai của người bạn gái cũ, cũng không muốn nhiều lời làm gì.
Đường Sở Vi đứng bên bèn trêu ghẹø cô ta: “Hứa Linh, người đàn ông tốt thế thì cô cần giữ chặt nha, tôi là người đã có chồng, không xen vào đâu”
Đường Sở Vi bảo vệ mình trước mặt người ngoài, trong lòng Giang Cung Tuấn rất vui vẻ.
Cho dù trong trái tim cô có người mà cô cứu, có người cứu cô, thêm cả cậu Giang bí ẩn, thì vẫn luôn có vị trí cho riêng anh.
Anh cũng cảm giác mọi việc hơi buồn cười.
Chẳng biết rốt cuộc là Đường Sở Vi yêu anh nhiều hơn, hay cô ấy yêu phiên bản kia của anh hơn nhỉ?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...