Trong Sơn Nguyệt đồ, Giang Cung Tuấn và Nguyệt Thành đang đánh nhau.
Lực lượng hai người va chạm nhau, dù cho thực lực Giang Cung Tuấn rất mạnh những vẫn thấp hơn Nguyệt Thành, so với lực lượng của anh vẫn có chút chênh lệch.
Nếu không dùng Nghịch Thiên đạp, anh muốn thẳng cũng rất khó khăn.
Nhưng mà anh cũng không định sử dụng Nghịch Thiên đạp.
Nghịch Thiên đạp là tuyệt học của Thượng Cổ Thần Viên Tộc, lúc trước bị Minh Lam Tông nhớ nhung, cũng vì vậy nên mới khiến cho nó bị thất truyền.
“Anh rất mạnh”
Giang Cung Tuấn nhìn Nguyệt Thành phía.
trước, nói: “Tôi không phải đổi thủ của anh”
Giang Cung Tuấn không có cậy mạnh.
Anh của bây giờ, lựa chọn che dấu thực lực.
Nguyệt Thành cũng mở miệng nói: “Tôi có thể cảm nhận được cậu còn chưa dùng hết toàn lực, cậu phát huy hết thực lực đánh với tôi một trận”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt cười, n‹ nói, tôi không phải đối thủ của anh, vừa rồi là tôi đã dùng hết toàn lực rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi, không có việc gì nữa thì đi đi”
Giang Cung Tuấn không muốn ra tay.
Cho dù đánh bại Nguyệt Thành có thể trực tiếp đạt được tư cách đến khu vực trung tâm.
Nhưng mà, anh không cần.
Giang Cung Tuấn không muốn ra tay, Nguyệt Thành cũng không có cách nào.
Anh ta cũng không nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Du Huyền bước đến, vẻ mặt nghĩ hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang, sao anh không ra tay đánh bại anh ta luôn?”
Giang Cung Tuấn cười khổ, nói: “Đánh bại anh ta, nói dễ hơn làm, thực lực anh ta rất mạnh, mạnh hơn tôi, là đệ tử Thần Viện chắc chăn là tu luyện tuyệt học rất mạnh, thực sự đánh nhau, tôi không phải là đối thủ của anh tạ”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Du Huyền không tin, theo cô ấy thấy, Giang Cung Tuấn là một người rất mạnh.
Bởi vì anh có thể tiếp chiêu của Nguyệt Thành mà không bị thương.
“Đi thôi”
Giang Cung Tuấn không nhiều lời, nện bước rời đi.
Bên ngoài.
Nguyệt Thành rời khỏi Sơn Nguyệt đồ, đi đến bên cạnh trưởng lão Tiêu Minh Hoàng, vẻ mặt tôn kính nói: “Sư phụ, sau khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta không nguyện ra tay, đệ tử có thể cảm nhận được cậu ta còn chưa dùng hết toàn lực”
Tiêu Minh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ừm, biết rồi, vất vả cho con rồi, lui xuống trước đi”
“Vâng”
Nguyệt Thành gật đầu, xoay người rời đi.
Trong Sơn Nguyệt đồ.
Giang Cung Tuấn mang theo Du Huyền tiếp tục đi đến khu vực trung tâm, tốc độ của hai người không tính là nhanh, mà là chậm rì rì, bởi vì Giang Cung Tuấn yêu cầu Du Huyền lên cướp lệnh bài.
Ở Sơn Nguyệt đồ gặp được tu sĩ có thực lực phổ thông, không tính là mạnh, những người này một chút uy hiếp đối với Giang Cung Tuấn cũng không có, Giang Cung Tuấn cũng không ra tay quá độc ác, chỉ cướp đoạt một ít lệnh bài trong tay bọn họ, không có cướp sạch.
Chỉ cần không mất toàn bộ lệnh bài, vậy bọn họ vẫn có tư cách tiếp tục khiêu chiến Đảo mắt đã qua ba ngày.
Ba ngày sau Giang Cung Tuấn đã mang theo Du Huyền xuất hiện ở khu vực trung tâm của Sơn Nguyệt đồ.
Khu vực trung tâm là một nơi rất trống trải.
Nơi này được xây một cái lôi đài.
Lôi đài dài mấy ngàn mét, rộng mấy ngàn mét, xung quanh còn có trận pháp thần bí bảo vệ, trận pháp được tạo thành từ những dòng chữ đặc biệt, ánh sáng lóa mắt màu trắng lượn lờ xung quang Lúc Giang Cung Tuấn và Du Huyền xuất hiện ở đây, nơi này không có tu sĩ kêu gào thảm thiết, chỉ có một vài đệ tử Thần Viện.
“Cuối cùng cũng tới rồi”
An toàn đi đến khu vực trung tâm, Du Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này trong tay cô ấy đã có hơn hai mươi ngàn lệnh bài, những lệnh bài này có thể khiến cô ấy tiến vào vị trí phía trước.
“Anh Giang, cảm ơn anh”
Vẻ mặt Du Huyền biết ơn.
Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là cái nhấc tay thôi, hơn nữa nếu không phải cô đã cứu tôi, tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy, nói không chừng đã có thể chết ở nơi hoang dã nào rồi”
Du Huyền cười cười.
Cứu Giang Cung Tuấn tuyệt đối là chọn sáng suốt nhất đời này của cô Phía trước có rất nhiều đệ tử Thần Viện.
Những người này thấy có người nhanh như vậy đã đến khu vực trung tâm cũng thoáng kinh ngạc.
“Này, này cũng quá nhanh rồi, bây giờ mới qua ba ngày đã đến khu vực trung tâm rì xem ra hai người này có chút mạnh nhỉ?
“Không biết có lai lịch thế nào?”
“Không thì qua thử đi?”
“Vẫn là thôi đi, nếu trưởng lão biết chắc chắn sẽ trách tội”
Một vài đệ tử Thần Viện tụ tập lại một chỗ, lựa thấy Giang Cung Tuấn và Du Huyền xuất hiện, bắt đầu tám chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng không để ý đến mấy đệ tử Thần Viện này.
Anh tìm một chỗ rồi ngồi xếp bằng dưới đất, hấp thu Thiên Địa linh khí của Sơn Nguyệt đồ, bắt đầu nghiêm túc tu luyệt Du Huyền đứng một bên nhìn.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Đảo mắt đã qua năm ngày.
Còn cách hai ngày nữa là đến thời gian mười ngày đã giao hẹn, trong tám ngày này đã có hơn mười ngàn người xuất hiện ở khu vực trung tâm, mà những người còn chưa đến khu vực trung tâm đều đã bị đào thải.
Mất đi tư cách trở thành đệ tử Thần Viện.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đệ tử Thần Viện bắt đầu công tác thống kê lệnh bài đạt được, bắt đầu phân chia bài danh, phân phối đối thủ trong lôi đài chiến kế tiếp.
Công tác chuẩn bị này mất thời gian hai ngày.
Hai ngày sau.
Sơn Nguyệt đồ, khu vực trung tâm.
Ở giữa lôi đài xuất hiện một ông lão mặc trường bào màu xám.
Ông ấy chính là người phụ trách tuyển nhận đệ tử của Thần Viện lần này, Tiêu Minh Hoàng.
Tiêu Minh Hoàng nhìn hơn mười ngàn người trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nói: “Chúc mừng mọi người thành công vào khu vực trung tâm, đạt được tư cách tham gia chiến lôi đài”
“Trong hơn mười ngàn người ở đây cũng chỉ có một ngàn người có thể trở thành đệ tử.
Thần Viện chúng ta, nói cách khác là hơn chín phần mười người ở đây sẽ bị đào thải”
Mọi người chú ý lắng nghe.
“Phân phối đối thủ chiến đấu lần này dùng thứ hạng điểm để chia, người ít điểm đấu với người nhiều điểm, người thẳng có thể vào vòng trong, người thua cuộc sẽ vào nhóm người thua cuộc, không chiến thẳng sẽ không có cơ hội, người thua có thể tùy ý khiêu chiến người thắng, người thăng như trước có thể vào vòng trong.”
“Tu sĩ đoạt được lệnh bài một trăm điểm không cần tham gia lôi đài chiến, trực tiếp được vào vòng trong”
“Sau khi hoàn thành một vòng khiêu chiến chính là lôi đài tranh chiến, một trăm tu sĩ sẽ được phân phối ngẫu nhiên để lên lôi đài hỗn chiến, người trong top mười sẽ trực tiếp trở thành đệ tử Thần Viện”
“Dựa theo luật trên, lôi đài hỗn chiến tuần hoàn cho đến khi quyết định được một ngàn vị trí”
“Sau khi có một ngàn đệ tử chính là cuộc.
tranh đoạt top mười, phương thức tranh đoạt top mười đợi đến lúc đủ một ngàn danh ngạch sẽ nói rõ.”
“Mọi người hiểu chưa?”
Giọng nói của Tiêu Minh Hoàng vang vọng.
“Hiểu rồi”
Phía dưới truyền đến giọng nói đồng thanh to rõ.
Giang Cung Tuấn nhìn Du Huyền đứng một bên, hỏi: “Điểm của cô là nhiều hay ít?”
Du Huyền cười nói: “Thứ tám”
Nghe vậy, anh nói: “Cũng không tệ lắm, vòng khiêu chiến thứ nhất chỉ cần một trăm điểm là có thể vào, nếu vòng sau phân công thi đấu ngẫu nhiên cô có thể phân đến chỗ tôi, tôi đây bảo đảm cô có thể tăng cấp”
“Có thể đi đến bước này tôi đã thấy thỏa mãn rồi”
Trên mặt Du Huyền mang theo sự biết ơn.
Thực lực của cô ấy rất thấp, nếu không nhờ có Giang Cung Tuấn trợ giúp, cơ bản là cô ấy không thể vào khu vực trung tâm được, lại càng không thể vào trước mười điểm.
Tuy bây giờ cô ấy có thể miễn chiến đấu vòng thứ nhất, trực tiếp vào vòng trong.
biết, trong trận hôn chiến phân phối ngẫu nhiên kế tiếp, cô ấy chắc chẳn sẽ bị đào thải.
Phải xem sự may mắn của cô ấy rồi.
Nếu thật sự có thể phân phối vào cùng chỗ với Giang Cung Tuấn, như vậy là có thể thật sự trở thành đệ tử Thần Viện.
Nhưng mà, cô ấy có thể thực sự may mắn như vậy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...