Tổ Quỳnh liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, ngay sau đó thân thể thoăn thoắt một cái, cứ như vậy mà biến mất ở trong tầm mắt anh.
Hiện tại Giang Cung Tuấn đã là chủ nhân tiên phủ, nhưng anh ta lại không cảm ứng được Tổ Quỳnh đang ở chỗ nào.
Điều này làm cho vẻ mặt anh ta khiếp sợ.
Thật đúng là một cô gái thần kỳ.
“Tiền bối, tôi đi trước” Giang Cung Tuấn nhìn lão già Huyền rồi mở miệng nói.
“Chủ nhân, cái danh tiền bối này thì tôi không dám nhận, anh gọi tôi là Tiểu Huyền là được.”
Hiện tại Giang Cung Tuấn đã là chủ nhân của tiên phủ, anh chính là chủ nhân của lão già Huyền.
Huyền lão cũng không dám xưng tiền bối trước mặt ở Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời.
Trong lòng anh hiện lên một suy nghĩ là xuất hiện ở bên ngoài tiên phủ.
Lúc này, có không ít võ giả hội tụ ở bên ngoài tiên phủ, những võ giả này đều tới từ những thế giới khác.
Giang Cung Tuấn xuất hiện ở bên ngoài tiên phủ như chốn không người, anh ta nhìn người vây quanh tiên phủ ở phía xa, nhếch miệng lên nở một nụ cười thản nhiên.
“Thu nhỏ” Trong lòng Giang Cung Tuấn chợt hiện lên một suy nghĩ ở trong đầu, tiên phủ lớn như vậy mà không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một điểm sáng bay vào trong lòng bàn tay anh, biến thành một cái nhẫn.
Anh biến tiên phủ thành nhân mang theo, hài lòng rời đi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tiên phủ đổi chủ?”
“Đến cùng là ai có được tiên phủ?”
“Là Hoang Hồng Hà sao?”.
“Tiên phủ bay về phía đó kìa”
Không ít người nhanh chóng chạy tới vị trí của tiên phủ,– nhưng chờ khi bọn họ chạy đến Giang Cung Tuấn đã rời đi.
Hiện tại Giang Cung Tuấn muốn đi làm một chuyện, đó chính là giết người lập uy.
Anh muốn giết Thần Bảo Lang.
Thần Bảo Lạng để anh đến phủ của thành chủ ở thành Hoang Hồng Hà thỉnh tội trong vòng ba ngày, mà giờ đã quá một ngày.
Thần Bảo Lang tàn sát một thành phố của Trái Đất, điều này đã va chạm vào điểm mấu chốt của Giang Cung Tuấn, vì vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Thần Bảo Lang phải chết.
Mà giờ khắc này, đoạn video Giang Cung Tuấn cứu người ở thành Hoang Hồng Hà đã truyền ra, truyền khắp Trái Đất.
Võ giả trên diễn đàn đều đang bình luận.
“Đây là Giang Cung Tuấn à, đây thật sự là Giang Cung Tuấn đã biến mất hai năm “
“Mấy năm này, đến cùng Giang Cung Tuấn đang làm gì vậy, sau khi chết ba năm thì trở về, mới hiện thân được một thời gian lại rời đi, hiện tại lại trở về”
“Đến cùng thằng nhóc Giang Cung Tuần này đang làm gì,-z- lẽ nào anh ta không biết võ giả đến từ dị giới mạnh mẽ ra sao sao.
Còn dám cứu người ở thành Hoang Hồng Hà, ặc, hiện tại Thần Bảo Lang muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành rồi.”
“Giang Cung Tuấn, rốt cuộc anh ở đâu, anh nhanh tới thỉnh tội đi.
Đừng vì một mình anh mà dẫn đến chuyện con người Trái Đất phải chết thảm”
Không ít người mở topic ở trên diễn đàn vì muốn Giang Cung Tuấn đến thành Hoàng Hồng Hà thỉnh tội, hy vọng Giang Cung Tuấn đừng liên lụy đến người Trái Đất.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không lập tức đến thành Hoang Hồng Hà trước.
Bởi vì anh có một chuyện cần làm, đó chính là đi tìm Bách Hiểu Sinh thương lượng.
Hiện tại, Giang Cung Tuấn làm tất cả mọi việc là vì con người Trái Đất, mà trừ anh ra thì Bách Hiểu Sinh là người mạnh nhất hiện tại ở Trái Đất.
Hai năm qua cũng nhờ có Bách Hiểu Sinh mà Trái Đất mới không hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Nếu không Trái Đất đã sớm bị võ giả đến từ dị giới chiếm lĩnh rồi.
Nửa ngày sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Lâm Lang.
Núi Lâm Lang là nơi có Lâm Lang Các.
Nơi đây cũng là nơi ở của Bách Hiểu Sinh.
Từ sau khi Bách Hiểu Sinh trở về, võ giả trên thế giới đồng loạt gia nhập vào chỗ Bách Hiểu Sinh, mà dưới sự hướng dẫn của Bách Hiểu Sinh, võ giả trên Trái Đất cũng đoàn kết lại, tạo thành một khối sức mạnh vô cùng mạnh.
“Ai?” Giang Cung Tuần mới xuất hiện ở gần núi Lâm Lang thì đã bị một số võ giả chặn lối đi.
Sau khi những võ giả này thấy là Giang Cung Tuấn thì nhất thời đổi sắc mặt.
“Giang, Giang Cung Tuấn, là anh à?”
“Anh xem anh làm chuyện tốt gì đi, anh còn tới núi Lâm Lang làm cái gì, còn không mau đến thành Hoang Hồng Hà thỉnh tội đi, lẽ nào anh nghĩ vô số con người sẽ bởi vì anh mà chết sao?”
Những võ giả này nhận ra Giang Cung Tuấn.
Bọn họ không vì Giang Cung Tuấn đã từng cống hiến vì Trái Đất mà tôn kính, mà họ chỉ chỉ trích Giang Cung Tuấn lỗ mãng, làm sao có thể tùy ý ra tay ở thành Hoang Hồng Hà.
Giang Cung Tuần nhìn một số võ giả cản đường ở phía trước với nét mặt cực kỳ bình tĩnh, anh chỉ nhẹ giọng cất lời: “Tôi tới nơi này vì muốn gặp Bách Hiểu Sinh, còn chuyện đến thành Hoang Hồng Hà.
Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi tôi muốn gặp Bách Hiểu Sinh đã”
“Được, anh chờ ở đây, tôi đi thông báo”
Một người trong số võ giả đó xoay người rời đi.
Người khác thì phòng bị nhìn Giang Cung Tuấn.
Đối với sự thờ ơ của võ giả Trái Đất, Giang Cung Tuấn cũng không để ở trong lòng.
Bởi vì võ giả đến từ dị giới quá mạnh mẽ, đắc tội võ giả đến từ dị giới thì chỉ có chết.
Đổi lại là Giang Cung Tuấn anh, anh cũng không hy vọng có người đắc tội với võ giả đến từ dị giới, để rồi chọc giận võ giả đến từ dị giới do đó gây nên cái chết của biết bao con người.
Rất nhanh sau đó, võ giả đi thông báo đã trở về.
“Các chủ muốn gặp anh, đi thôi, các chủ đang ở sau núi”
Giang Cung Tuấn bước đi, anh leo lên núi Lâm Lang.
Phía sau núi Lâm Lang, Bách Hiểu Sinh ngồi ở trên một tảng đá, trong miệng anh ngậm một cây cỏ nhỏ, nét mặt mang theo vẻ ưu sầu, hình như đang lo lắng vì số mệnh tiếp theo của con người Trái Đất.
“Tiền bối”
Giang Cung Tuấn đi tới gọi một tiếng.
“Ừ, tôi đây?
Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Cung Tuấn đi tới, ngồi xuống trên tảng đá ở bên cạnh.
Bách Hiểu Sinh nhìn anh một cái, thở dài nói: “Giang Cung Tuấn, lần này cậu quá lỗ mãng rồi, tôi biết là cậu muốn cứu người.
Nhưng cậu cũng không hỏi thăm một chút xem thành Hoàng Hồng Hà là chỗ nào, không hỏi thăm một chút xem Hoang Hồng Hà là ai, cậu như vậy, cậu có biết sẽ có cực kỳ nhiều người bởi vì cậu mà chết không, đến lúc đó cậu không phải là cậu hùng của con người, mà cậu là tội nhân của loài người, cậu có biết không?”
Bách Hiểu Sinh cũng chỉ trích Giang Cung Tuấn lỗ mãng.
Tuy thành Hoang Hồng Hà không có cấm võ giả Trái Đất gia nhập, nhưng võ giả Trái Đất vốn không dám vào.
Cho dù là ông ta cũng không dám giở thói ngang ngược ở bên trong thành Hoang Hồng Hà.
Giang Cung Tuấn lại giết người ở bên trong thành Hoang Hồng Hà, đây là công khai khiêu khích uy nghiêm của Hoang Hồng Hà, Hoang Hồng Hà chính là cường giả nhất tôn thứ thiệt.
Thực lực của Hoang Hồng Hà đã đạt tới Siêu Phàm cấp sáu.
Chính là người số một hiện nay trên Trái Đất.
Hơn nữa Phó thành chủ thành Hoang Hồng Hà có một vài cường giả siêu cấp, người như vậy mà tùy tiện rời khỏi thành Hoang Hồng Hà thì đều có thể mang đến tổn thương ngập đầu cho Trái Đất.
Giang Cung Tuấn trầm mặc.
“Ôi”.
Bách Hiểu Sinh khẽ thở dài một cái, nói: “Chuyện đã tới nước này, chỉ có tôi tự mình đi một chuyển đến thành Hoang Hồng Hà nhận sai, xem xem có thể hóa giải thù hận này hay không?
Lúc này Giang Cung Tuần mới lên tiếng: “Tiền bối, điều này không cần thiết, tôi gây ra họa thì tôi sẽ tự mình giải quyết”
“Giải quyết?”.
Bách Hiểu Sinh đứng lên, nhìn Giang Cung Tuần mà mắng: “Cậu giải quyết như thế nào, đây là cậu đang cầm tính mạng của người dân của một thành phố trên Trái Đất để đùa giỡn.”
Giang Cung Tuấn cất lời: “Con người Trái Đất tuyệt đối sẽ không khuất phục, tôi đây phải đi khiêu chiến Thần Bảo Lang, giết Thần Bảo Lang ở trước mặt mọi người trên thế giới, làm cho võ giả đến từ dị giới biết con người Trái Đất tôi cũng không dễ bắt nạt” “Ha ha ha.” Bách Hiểu Sinh bật cười.
“Khiêu chiến Thần Bảo Lang, cậu biết tu vị của Thần Bảo Lang đang ở cảnh giới gì không, thực lực của anh ta ở siêu phàm cấp hai đó”
“Vậy thì thế nào?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn thản nhiên.
Siêu phàm cấp hai có năng lực thế nào.
Vào hai năm trước, anh có thể làm Thần Bảo Lang bị thương.
Hai năm sau, thực lực của anh xưa đâu bằng nay, nếu muốn giết Thần Bảo Lang thì tuyệt đối không phải việc khó.
“Cậu?”
Bách Hiểu Sinh nghe Giang Cung Tuấn nói, thấy vẻ mặt anh thản nhiên thì trong nét mặt cũng lộ ra một vẻ khiếp sợ, đánh giá cẩn thận Giang Cung Tuấn, khiếp sợ hỏi: “Cái này, mấy năm này, thực lực của cậu có tăng lên à?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Mặc dù không phải cực kỳ mạnh, nhưng muốn giết Thần Bảo Lang, vẫn không thành vấn đề”
Có lời này của Giang Cung Tuấn, Bách Hiểu Sinh yên tâm.
“Nếu vậy thì tùy cậu thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...