Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Dị tượng của Đằng Ngạo bị chém, chỉ trong nháy mắt ánh sáng trên người anh ta lập tức ảm đạm đi.


Tô Vũ điên cuồng không ngừng hét lên, ác ma sau lưng anh ta lại càng quơ lưỡi liềm, lấy tốc độ nhanh nhất tới gần.


Mỗi một đao hạ xuống, giống như đều để lại ấn ký trong hư không.


Phóng tầm mắt nhìn, để lại một đạo bóng đen trong không trung.


Tần Trạm lẳng lặng đứng ở nơi đó, thờ ơ nhìn cảnh này.


“Tô Vũ này, trái lại có chút bản lĩnh.” Tần Trạm lạnh giọng lẩm bẩm.


Sau đó Thiên Minh Nhãn lập tức mở ra! Chiếu thẳng về phía Tô Vũ!

Ở dưới Thiên Minh Nhãn, toàn bộ Tô Vũ lộ hết trong mắt.


Chỉ thấy trong cơ thể Tô Vũ, có một linh hồn hắc ám đang cuộn mình, linh hồn này rất cường đại, chỉ tiếc đã không có thân thể.


“Quả nhiên cất giấu một thứ khác.
Tần Trạm híp mắt nói: “Đợi tôi bắt nó ra, nhìn xem anh có bao nhiêu bản lĩnh.


“Xong rồi!”

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cô gái bên cạnh Tần Trạm kinh hãi kêu lên.


Chỉ thấy Đằng Ngạo bị một quyền của Tô Vũ đánh trúng, toàn bộ thân thể bắn về phía không trung!


Mà chín cái đầu rắn dị tượng của anh ta đều bị chém rụng, nhìn có vẻ rất chật vật.
Khí huyết của Đằng Ngạo đã bắt đầu cạn kiệt, anh ta nằm trên đất thử đứng dậy nhiều lần, nhưng đều thất bại rồi.


“Xem ra đệ tử đứng đầu thế giới như anh, cũng chỉ có tiếng mà không có miếng.” Tô Vũ thản nhiên nói.


Anh ta từ trên cao nhìn xuống, quan sát mọi người.


Loại cảm giác này, khiến anh ta vô cùng thoải mái.


“Mẹ mày!” Đằng Ngạo tức giận quát một tiếng, còn muốn đứng dậy.


Đúng lúc này, Chúc Diêu vươn tay ngăn cản Đằng Ngạo.


Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần phải liều mạng anh chết tôi sống, huống chi nhà họ Đằng và nhà họ Tô đã làm đám hỏi rồi.”

Tô Vũ cười ha ha nói: “Cô Chúc nói không sai! Nể mặt hai nhà chúng ta làm đám hỏi, tôi sẽ không giết anh!”

Vẻ mặt Đằng Ngạo không cam lòng, thua Tô Vũ trước mặt nhiều người như thế, điều này khiến anh ta mất sạch mặt mũi.


“Vậy mà Đằng Ngạo thật sự thua!” Thiếu nữ kia che miệng, trên mặt tràn ngập không thể tin.


Lúc này, trong lòng mọi người ở đây đều che phủ một tầng sương mù.


Tâm trạng của bọn họ vô cùng trầm trọng, ngay cả Đằng Ngạo đều không thắng được Tô Vũ, vậy trên đời này còn ai có thể ngăn cản được Tô Vũ này?

Chẳng lẽ phải đợi Diệp Thiên Vọng trở về sao? Cho dù ông ấy trở về, sẽ can thiệp chuyện trong giới võ đạo sao?

“Xong rồi, xong rồi.” Vẻ mặt mọi người bị thương, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.


Đúng lúc này, ánh mắt Tô Vũ đột nhiên nhìn khắp ngõ ngách trong đám người.


Góc kia, đúng là vị trí chỗ Tần Trạm.


Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí lập tức ma sát ra tia lửa.
“Tần Trạm, không nghĩ tới cậu còn dám trở về.” Tô Vũ lạnh giọng nói.


“Tần Trạm?” Nghe thấy tên này, tất cả mọi người không nhịn được sửng sốt.


Mà cô gái kia nhìn theo ánh mắt Tô Vũ, quay đầu nhìn “người không hiểu võ đạo” phía sau.


“Anh… Anh là Tần Trạm?” Thiếu nữ kia há to miệng, vẻ mặt không thể tin.


Tần Trạm không để ý tới cô ta, anh bước một bước, cách không đối diện Tô Vũ.


“Tần… Tần Trạm! Cậu trở lại rồi!”

“Cậu Trạm, mong cậu Trạm làm chủ cho chúng tôi!”


“Cậu Trạm, Tô Vũ này tội không thể tha, tất cả tội ác đều do cậu ta làm ra, cậu Trạm nhất định phải giết cậu ta!”

Trong lòng mọi người lại dấy lên hi vọng, nhưng hình như bọn họ đều đã quên, lúc trước người luôn mồm đòi đuổi Tần Trạm ra khỏi giới võ đạo Việt Nam, cũng là bọn họ.


“Tôi bảo này mấy người đúng là không biết xấu hổ.” Hứa Bắc Xuyên không nhịn được mắng: “Các người dễ quên như vậy à? Lúc trước ngốc như thế nào đều quên rồi sao? Mỗi ngày nói muốn giết sư phụ tôi, còn mời Kiều Thành chó má kia tới ra tay, những chuyện này các người đều quên rồi sao?”

“Tôi bảo này, sao các người không biết xấu hổ cầu xin sư phụ tôi phân xử thế?”

Hứa Bắc Xuyên mắng chửi, khiến mọi người mặt đỏ tại hồng.


“Cậu Trạm, là lỗi của chúng tôi, mong cậu đừng so đo… Có người cúi đầu nói.


“Mọi chuyện đều là vì Thương Trụ Chúng tôi đều bị ông ta lừa!”

Tần Trạm liếc nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Các ông không có tư cách yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì.”

Mọi người nghe thấy thế, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng bọn họ không có bất cứ lý do gì trách cứ Tần Trạm, lúc trước đúng là bọn họ đuổi Tần Trạm ra khỏi giới võ đạo Việt Nam.


“Nhưng mà… Đúng lúc này, Tần Trạm lại nói.


Anh ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, thản nhiên nói: “Tôi và Tô Vũ, chỉ có thể có một người sống, không vì người khác, chỉ vì bản thân tôi.”

Mọi người nghe thấy câu này, trong lòng lại dấy lên hi vọng!

Chỉ cần Tô Vũ chết, mọi người có thể giải thoát rồi!

Tô Vũ cười ha ha nói: “Tần Trạm Cậu còn tưởng tôi là Tô Vũ lúc trước sao? Chỉ dựa vào cậu không giết được tôi đâu!”

“Vậy sao?” Tần Trạm khẽ hừ một tiếng: “Tôi có thể thắng anh một lần, thì có thể thắng anh vô số lần.
Nói thật, bây giờ ở trong mắt tôi, anh chỉ là một tên phế vật tồi tệ mà thôi.”

“Cậu thúi lắm!” Tô Vũ liên tục rống to, anh ta liều mạng gầm thét nói: “Cậu chỉ là con kiến ở tầng thấp nhất, có tư cách gì hô to gọi nhỏ trước mặt tôi!”

Tần Trạm hừ nhẹ nói: “Đức hạnh này của anh, trái lại rất giống với mẹ anh.
A… Đúng rồi, trở về nói với mẹ anh một tiếng, bảo bà ta chuẩn bị chuộc tội vì những tội nghiệt của mình đi.”

“Cậu muốn chết!” Tô Vũ hét to một tiếng, ác ma sau lưng anh ta đột nhiên giơ lưỡi liềm, chém thẳng về phía Tần Tram!

Tần Trạm hơi híp mắt, trên nắm tay anh lập tức bùng nổ ra ánh sáng màu vàng kim, rầm rầm đánh qua!

Hiện trường lập tức bùng nổ ra khí kình nóng bỏng! Giống như một quả pháo nổ tung ở bên trong!


Ác ma sau lưng Tô Vũ liên tục lùi về sau mấy bước, mà Tần Trạm vẫn đứng tại chỗ không di chuyển.


Chỉ là một quyên, đã nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải sát chiêu của Tô Vũ, chuyện này không khỏi khiến mọi người mừng như điên!

“Tôi không muốn bây giờ giết anh.”

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn không phải là phong cách của tôi.
Đương nhiên, nếu anh quyết tâm muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi không ngại tiễn anh ra đi trước.”

Vẻ mặt Tô Vũ lạnh lẽo, không còn động tác.


Anh ta và Đăng Ngạo mới trải qua một cuộc đại chiến, lúc này lại ra tay, phần thắng rất thấp.


“Cút trở về đi.” Tân Trạm xua tay nói: “Đợi anh tu dưỡng xong, lại tới tìm tôi, tôi sẽ đợi anh ở dưới núi Côn Luân.”

Tô Vũ híp mắt nói: “Tân Trạm, cậu sẽ vì kiêu ngạo của cậu mà trả giá thật đắt”

“Ừm, tôi cũng rất chờ mong.” Tần Trạm nói: “Rất muốn gặp tên trong cơ thể anh”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tô Vũ đột nhiên thay đổi!

Ngay cả linh hồn trong cơ thể anh ta cũng hơi run lên!

“Nhanh đi đi, tên nhóc này nhìn thấy sự tồn tại của tôi rồi.” Giọng nói kia truyền từ trong cơ thể Tô Vũ ra.


Tô Vũ hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn giết cậu ta, có nắm chắc không?”

“Đương nhiên.” Linh hồn kia nói: “Tôi tu hành nhiều năm như thế, sao có thể thua bởi một hậu bối?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui