“Mẹ nó, dám so giá với tôi.” Cậu Vương lập tức giận tím mặt, anh ta đứng dậy kêu: “Hai mươi tư nghìn năm trăm tỷ! Có bản lĩnh ông tiếp tục tăng giá đi!”
Cậu Vương từng thấy được sự cố chấp của Tần Trạm, rất rõ ràng, không chỉ Tần Trạm biết, Tùng Bách Đạt cũng biết.
“Hai mươi tám nghìn tỷ.” Tùng Bách Đạt không chút hoang mang kêu lên.
Cậu Vương mắng một câu, vừa định giơ tay, lúc này Tân Trạm vươn tay ngăn cản anh ta, lắc đầu nói: “Hai mươi tám nghìn tỷ mua thứ này, không đáng.”
Cậu Vương ngẩn người, nói: “Vậy anh từ bỏ à?”
“Từ bỏ.” Tần Trạm cười nói: “Hai mươi tám nghìn tỷ, nếu cậu ra giá trên trang web sát thủ, có lẽ đại võ tông cũng phải tự mình tới tìm cậu.”
Cậu Vương rụt cổ, gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”
Tùng Bách Đạt hơi nhắm mắt lại, vẫn đang đợi cậu Vương tăng giá.
Đáng tiếc dù thế nào anh ta cũng không phải cậu Vương, mà người chủ trì kêu to: “Hai mươi tám nghìn tỷ lần một! Hai mươi tám nghìn tỷ lần hai! Hai mươi tám nghìn tỷ lần ba, bán!”
Tùng Bách Đạt lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh ta bất chợt quay đầu nhìn Tần Trạm ở phía sau, chỉ thấy trên mặt Tần Trạm là nụ cười mỉa.
“Cậu!” Tùng Bách Đạt tức tới mức gần như hộc máu, nhưng sau khi tỉnh táo lại, trên trán anh ta chảy ra từng giọt mồ hôi to.
Hai mươi tám nghìn tỷ mua chiếc gương đồng rách, sau này tông môn còn phát triển được không?
Đợi tông chủ xuất quan, không biết có lột da anh ta hay không?
“Tần Trạm, cậu dám đùa giỡn tôi…” Tùng Bách Đạt trố mắt, tức tới mức run rẩy.
Nhưng nơi này là hiệp hội võ đạo thủ đô, không ai dám lỗ mãng ở đây, nếu như đã bán, anh ta chỉ có thể kiên trì chống đỡ tiếp.
“Môn chủ Tùng Bách Đạt đúng là rất quyết đoán!”
“Đúng vậy, hai mươi tám nghìn tỷ nói mua là mua, khoản tiền này đủ để mua đống đất rồi.”
“Bội phục! Không hổ là Thiên Nguyên Môn! Danh bất hư truyền!”
Tùng Bách Đạt tức tới mức hộc máu, nhưng đối mặt với tán dương của mọi người, anh ta chỉ có thể kiên trì đáp lại từng người.
“Tần Trạm, món nợ này tôi sẽ tính trên đầu cậu.” Tùng Bách Đạt hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, mấy thứ kế tiếp cũng không lọt nổi mắt Tần Trạm, cho nên anh không mở miệng.
Nhưng một thứ cuối cùng, khiến đôi mắt Tần Trạm sáng rực lên.
Đây là một khối sắt màu đen, nhìn qua không có gì lạ, thậm chí không có một chút dao động khí tức.
Nhưng hắc thiết này rất tinh khiết, đặt nơi nào cũng giống như hư không nứt ra!
“Đây là đá Hắc Ngọc.” Người chủ trì mở miệng nói: “Đá Hắc Ngọc chính là thánh vật luyện khí, thời đại này gần như không tồn tại, nghe nói đá Hắc Ngọc này lưu truyền ba ngàn năm trước.”
“Đá Hắc Ngọc.” Đôi mắt Tần Trạm nóng bỏng: “Nếu như có thể thêm vào thân kiếm thanh đồng của mình, chắc chắn sẽ phát huy ra uy năng rất mạnh!”
“Giá khởi điểm, ba nghìn năm trăm tỷ.” Người chủ trì nói.
Nghe thấy con số “ba nghìn năm trăm tỷ” này, Tùng Bách Đạt đều sắp khóc tới nơi rồi.
Đá Hắc Ngọc chỉ có ba nghìn năm trăm tỷ, dựa vào cái gì cái gương đồng rách kia bán được mấy chục nghìn tỷ?
“Cậu Vương, lần này làm phiền cậu rồi.” Tần Trạm nhìn chằm chằm đá Hắc Ngọc trên đài nói.
Cậu Vương gật đầu nói: “Được.”
“Tôi ra mười nghìn năm trăm tỷ.” Lực hấp dẫn của đá Hắc Ngọc rất lớn, vô số tông môn, thế gia lập tức ra giá.
“Tôi ra mười bảy nghìn năm trăm tỷ.” “Ba mươi lắm nghìn tỷ.”
Chỉ trong nháy mắt, giá đá Hắc Ngọc bị đẩy lên giá bảy mươi nghìn tỷ!
Giá tiền này, ngay cả cậu Vương đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta lắc đầu nói: “Tần Trạm, tôi không giúp được anh, bảy mươi nghìn tỷ cho dù đập nồi bán sắt, cũng không lấy được.”
Tần Trạm cũng không nhịn được hít vào một hơi, giá bảy mươi nghìn tỷ, đúng là vượt xa tưởng tượng của Tần Trạm.
Khoản tiền này, đủ để mua một hải đảo rồi!
“Thôi.” Tần Trạm lắc đầu nói: “Bảy mươi nghìn tỷ mua đá Hắc Ngọc, không đáng.”
Cậu Vương ở bên cạnh gật đầu, không nói gì.
Tần Trạm thở dài trong lòng, buổi đấu giá lần này, chỉ sợ tay không mà về rồi.
Cuối cùng đá Hắc Ngọc này được một doanh nhân giàu có ở thủ đô bán đấu giá thành công với mức giá bảy mươi bảy nghìn tỷ.
“Người kia là ai?” Tân Trạm chỉ một doanh nhân giàu có hỏi.
Cậu Vương nói: “Một lão đại bất động sản, tên là Kinh Nam Hải, nghe nói bên cạnh ông ta nuôi rất nhiêu võ tông.”
“Một doanh nhân giàu có, cân đá Hắc Ngọc làm gì?” Tân Trạm nhíu mày nói.
Thân thức của Tần Trạm lặng lẽ mở ra, chỉ trong nháy mắt bao trùm bốn phía Kinh Nam Hải.
“Hửm?” Thần thức vừa mới đụng vào, Tần Trạm cau mày lại.
Ông cụ mặc áo gai bên cạnh Kinh Nam Hải, khí tức trên người ông ta rất quen thuộc, giống hệt lực Thiên Địa mà Tần Trạm gặp nhiều lân ở tòa nhà Tân Hải.
“Phong thủy sư sao?” Tần Trạm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phong thủy sư này không đơn giản, không chỉ có năng lực phỏng đoán phong thủy giúp người ta, đồng thời ông ta còn nắm giữ một chút lực Thiên Địa trong tay.
Tuy chỉ có một chút, nhưng đủ chấn nhiếp thiên hạ, cho dù là thân thể Tần Trạm, cũng tuyệt đối không thể đỡ được lực Thiên Địa này.
Sau khi ông ta đấu giá đá Hắc Ngọc xong, buổi đấu giá này kết thúc.
“Chúng ta đi thôi.” Cậu Vương nói.
Tần Trạm vừa đứng dậy, lông mày nhíu lại.
Anh nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Cậu Vương, cậu đi trước đi.”
“Làm sao vậy?” Cậu Vương hỏi.
Tần Trạm cười mỉa nói: “Hôm nay, chỉ sợ tôi không thể rời đi đơn giản như vậy.”
Quả nhiên, vừa mới đi ra khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô, hơn mười khí tức bao phủ lấy Tân Trạm.
Ánh mắt Tần Trạm đảo qua bốn phía, chỉ thấy có hơn bốn mươi võ tông cố ý vô ý tới gân Tân Trạm.
Bọn họ chậm rãi hình thành một vòng vây, bao bọc Tân Trạm ở bên trong.
Lúc này Tùng Bách Đạt dẫn đầu đi ra.
Anh ta mỉm cười nói: “Tân Trạm, cậu kiêu ngạo tự đại, không để thế gia tông môn trên thế giới vào mắt, tôi…”
“Không cần nhiều lời như thế.” Tần Trạm ngắt lời Tùng Bách Đạt nói: “Nếu dự mưu đã lâu, chẳng bằng gọn gàng linh hoạt một chút.”
Tùng Bách Đạt ngẩn người, anh ta cười ha ha nói: “Được, Tần Trạm, tôi nói thật cho cậu biết, mỗi tông môn lớn chúng tôi đều nhìn cậu không vừa mắt đã lâu rồi! Hôm nay cậu quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, còn vĩnh viễn rời khỏi Việt Nam, hoặc là chúng tôi liên thủ trấn áp cậu! Tự cậu lựa chọn đi!”
“Quỳ xuống xin lỗi các người sao? Các người xứng à?” Tần Trạm liếc nhìn bọn họ.
“Ha ha, chúng tôi đều là tông phái hạng nhất, cho dù phóng tầm mắt cả Việt Nam, cũng là người hơn người, cậu nói chúng tôi không xứng sao?” Các chủ của Thanh Vân Các thản nhiên nói.
“Người hơn người?” Tần Trạm hơi híp mắt: “Ông cảm thấy ông tài trí hơn người, đúng không?”
Các chủ của Thanh Vân Các mỉm cười nói: “Không sai.”
“Ha ha.” Tần Trạm không khỏi lắc đầu cười mỉa: “Ở trong mắt tôi, các ông chỉ như đám chó săn, một đám ô hợp mà thôi, mỗi ngày đều dựa vào cuộc sống quỳ liếm, không thấy mệt à?”
“Cậu nói cái gì?” Các chủ của Thanh Vân Các thu quạt nói: “Tân Trạm, cậu quá kiêu ngạo rồi, hôm nay bốn mươi ba tông môn chúng tôi sẽ liên thủ trấn áp cậu!”
“Đấn đây đi, Tần Trạm tôi sợ gì!” Tần Trạm hét to một tiếng, khí tức trên người lập tức bùng nổ!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...