Hai vị trưởng lão thái thượng đã trở về gia tộc, chủ nhà họ Tăng cũng đã truyền âm gọi hai người họ.
Vị trí của bảo khố bên trong cung điện, ba người hợp lực mở ra lối vào bảo khố, trong nháy mắt đường hầm không gian xuất hiện từng chút một.
“Anh Tân, mời vào” Chủ nhà họ Tăng cười nói.
Tân Trạm nhìn hình dạng của lối đi này khá giống huyết ngọc không gian của nhà họ Tân, quả nhiên bảo địa của gia tộc lớn đều mở ra một không gian khác để chứa đựng, cũng như không đặt ở thế giới bên ngoài.
“Vậy thì tôi không thể từ chối được rồi”
Tân Trạm mỉm cười, không dài dòng thêm nữa, lập tức bước vào trong không gian bảo khố.
Cảnh vật phía trước là một bông hoa, khi anh mở to mắt ra một lần nữa, đã đến một nơi có kiến trúc giống như Tàng Thư Các.
Chỉ có điều những thứ bày ra ở trên kệ không phải là sách, mà là là những loại đồ vật hiếm có phát sáng.
Những tiên thảo tiên quả cực phẩm, những pháp bảo binh khí đỉnh cấp, còn có đủ lại linh châu bảo thạch.
Tính qua cũng phải có tới hàng ngàn hàng vạn thứ.
“Mấy vạn năm cơ nghiệp thu thập bảo vật của nhà họ Tăng quả thật không hề tâm thường”
Liếc nhìn qua, đủ loại ánh sáng chói mắt, đôi mắt gần như bị ánh sáng đó làm cho mê hoặc, vô số linh khí đan xen, khiến không gian được sắp xếp như tiên cảnh.
Cẩn thận cầm một viên bảo châu lên, Tân Trạm thầm khen ngợi.
Viên hạt châu Bản Nguyên trong tay anh kích thước bằng một nắm tay, chất lượng của nó không thua kém gì những thứ anh đã thu thập được trong không gian sát lục.
Lại nhìn những loại tiên kiếm linh kiếm đang trở lơ lửng, mỗi một thanh đều nhập vào xuất ra khí tức sắc bén, chắc chắn không phải vật bình thường.
Tuy nhiên, mắt của Tân Trạm chưa bị những khí tức ánh sáng từ những bảo vật làm cho mê loạn.
Trước khi đến, bản thân anh cũng đã có tính toán rồi.
Cho nên trong lòng Tân Trạm rất bình tính, tùy ý đi vào trong đó.
Có thể cướp được hai vật phẩm ở trong đây, anh cũng không định sẽ lấy đi một thứ đắt tiền nhưng vì linh tệ có thể dễ dàng mua được đồ vật, nên anh định tìm một số vật phẩm không có ở thế giới bên ngoài.
Dù cho một người có trải qua nhiều chuyện như thế nào thì cũng có giới hạn của nó.
Nhà họ Tăng đã trải qua mấy chục ngàn năm, trong bảo khố ẩn chứa rất nhiều tinh hoa mà cường giả dùng một đời để thu thập được, bọn họ để lại những đồ vật đặc biệt, đó mới là thứ quan trọng mà Tân Trạm muốn có được.
“Hả?”
Đang đi, đột nhiên Tân Trạm phát hiện một món đồ vừa quen vừa lạ.
Ở trong góc, một mảnh ngọc thạch trắng tinh khiết được điêu khắc đang lắng lặng nằm đó.
“Huyền Vũ tông ngọc quy, nhưng ngọc quy này dù cho là phẩm chất hay khí tức của nó đều hoàn toàn khác biệt”
Đưa tay cầm lấy miếng ngọc quy kích cỡ to bằng đồng xu trong tay, Tân Trạm cẩn thận cảm nhận một chút.
Huyền Vũ tông ngọc quy, một vật tiên tông thượng cổ, đã bị thất lạc từ lâu.
Ở trong có một viên ngọc chạm khắc nhỏ, cất giấu vài trận pháp, có thể xem như vật bảo toàn tính mạng bởi vì nó có thể ngăn cản công kích mạnh mẽ của các tu sĩ.
Trước đây, Tân Trạm cũng cảm thấy tiếc nuối vì chỉ mua cho mình một miếng ngọc quy, không ngờ lại có thể nhìn thấy nó ở đây một lần nữa.
Hơn nữa ngọc quy ở trong bảo khố của nhà họ Tăng, với thứ anh từng giữ trong quá khứ rõ ràng có chút khác nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...