Chiến Thần Vĩ Đại Nhất
Vừa nói, Sử Thi Vũ vừa mở lòng bàn tay ra, để lộ một mảnh mai rùa trong lòng bàn tay.
“Bảo vật phá cấm”
Cảm nhận được hơi thở trên mảnh mai rùa, hai mắt của gia chủ Tăng khẽ nheo lại.
“Gia chủ Tăng, không sai, thứ này là bảo vật cổ mà tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua.
Người biết về vật này, vậy cũng biết rằng nó có thể giúp tu sĩ tránh được những giới hạn cấm nguy hiểm, tăng khả năng sống sót”
Sử Thi Vũ bất lực nói: “Tôi đã mất gân mười ngàn xu Tử Kim để mua chí bảo này.
Không ngờ chỉ vì người này mà tất cả đều biến thành mây khói, vì vậy trong cơn tức giận, tôi chỉ có thể nhờ gia chủ Tăng làm chủ đòi lại công bằng cho tôi”
“Tân đạo hữu, chuyện này có phải không? Cậu còn lời nào muốn nói nữa không?”
Vẻ mặt gia chủ Tăng ảm đạm, ánh mắt lạnh lùng, quét vê phía Tân Trạm.
Cơn giận của ông ta gần như không khống chế được mà bộc phát.
Nhà họ Tăng có thể xảy ra chuyện xấu hổ này, nửa năm cũng không giải quyết được.
Trong gia tộc đã có mấy người thích hợp nhận thừa kế, bởi vì không thừa hưởng được ngọc giản nên đành phải trì hoãn.
Ông ta không tìm ra cách giải quyết nên tâm tình vô cùng bực bội, ngày ngày phải ngồi thiền mới có thể kìm nén cơn tức giận của mình.
Nhà họ Tăng vốn đã thê thảm rồi, theo như lời của Sử Thi Vũ thì suýt chút nữa đã lấy được ngọc giản, kết quả vì Tân Trạm ghen ghét đối phương nên muốn cản trở?
Nhưng dù sao gia chủ Tăng đã trải qua mưa gió nên có thể kìm nén tức giận, không hề biểu hiện ra ngoài mà cho Tân Trạm một cơ hội để giải thích.
Tân Trạm cười lạnh, tuy rằng việc tranh cãi vớ vẩn với tên Sử Thi Vũ này có chút nhàm chán, nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, ít nhiều anh cũng nên đưa ra một lời giải thích.
“Những chuyện Sử Thi Vũ nói đến đều đúng gần hết nhưng vấn đề là người anh ta cần trách móc chính là bản thân anh ta mới phải”
Tân Trạm lập tức mở miệng, nói ra tất cả những chuyện thực sự đã xảy ra.
“Ý cậu là Sử Thi Vũ cản trở cậu nên chí bảo của nhà họ Tăng chúng tôi mới bị khoá trong Bảo Tháp sao?”
Nghe lời nói của Tân Trạm, gia chủ nhà họ Tăng nhíu mày.
Lời nói của Tân Trạm và Sử Thi Vũ hoàn toàn trái ngược, đổ lỗi cho đối phương.
Không nghi ngờ gì nữa, trong hai người, có một người đang nói dối.
“Nực cười, tôi có mai rùa này mới có thể tiếp cận chí bảo của nhà họ Tăng, anh có cái gì chứ, làm sao nhanh hơn tôi được?”
Sử Thi Vũ cười lạnh nói: “Mọi người đều nhìn thấy tôi là người lên đến tầng mười hai đầu tiến, lúc sau anh ta mới đến, chuyện này còn gì đáng suy nghĩ nữa đây?”
Không ít tu sĩ thay đổi nét mặt, quả thực tốc độ đi lên của Sử Thi Vũ rất nhanh, cũng là người đầu tiên leo lên đến tầng mười hai.
Nếu tiếp tục như vậy, chuyện Sử Thi Vũ đến trước Tân Trạm cũng rất có thể xảy ra.
“Vậy anh giải thích thế nào về chuyện anh bay ra khỏi Bảo.
Tháp trước mà tôi lại ở phía sau?” Tân Trạm lãnh đạm nói.
“Tôi đã nói vì anh tiếp cận ngọc giản, tôi cản trở anh nên anh mới bay ra trước rồi mà”
“Đó là anh dùng thủ đoạn để trì hoãn thời gian của tôi”
Sắc mặt Sử Thi Vũ thay đổi, đầu tim nảy lên một cái, anh †a không ngờ tới Tân Trạm lại bắt được sơ hở trong chỉ tiết đó nhanh như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã bình tĩnh lại, mở miệng ngụy biện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...