Chiến Thần Vĩ Đại Nhất
Dựa vào sức mạnh này, tất cả giới hạn cấm xung quanh cũng không thể gây trở ngại cho Sử Thi Vũ.
Anh ta và Tân Trạm đều tăng tốc bay về phía ngọc giản.
“Xoay chuyển càn khôn!”
Tuy nhiên nếu để so sánh hai người với nhau thì Tân Trạm vẫn nhanh hơn một chút.
Hợp lực xoay chuyển càn khôn cùng Thiên hỏa bộ, tốc độ của Tân Trạm nhanh đến kinh người, trong nháy mắt đã với tới ngọc giản treo trên đỉnh tháp.
Tân Trạm xuất ra linh khí, muốn cuộn ngọc giản lại nhưng đột nhiên anh lại thu linh khí lại.
Ở phía trên ngọc giản, anh cũng cảm nhận được một luồng hơi thở tồn tại y hệt như ký hiệu trong lòng bàn tay.
Trong phút chốc, Tân Trạm như đoán ra được điều gì đó.
Hóa ra ông lão quái đản kia có ý đồ gì đó ở đây.
Anh thu lại linh khí, thay vào đó dùng tay bắt lấy ngọc giản.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, khoảng cách giữa tốc độ của Sử Thi Vũ và Tân Trạm đã gần hơn rất nhiều.
“Chết đi!”
Sử Thi Vũ vô cùng hung ác xuất linh khí bắn về phía Tân Trạm, anh ta không hề tiến về phía ngọc giản mà lại bay về phía Tân Trạm.
“Đúng là muốn đi tìm cái chết!”
Ánh mắt Tân Trạm lạnh lùng, đạp mạnh về phía Sử Thi Vũ, đạp bay anh ta lên không trung.
Sử Thi Vũ hộc máu rút lui, lúc này anh ta vô cùng điên cuồng.
Sử Thi Vũ bỗng nhiên bật cười.
Khoảng không lập lòe phía sau anh ta có một lượng lớn hư ảnh thoát ra, không ngờ răng đó lại là vô số các ác ma.
“Tôi không thắng thì ai trong số chúng ta cũng đừng hòng thắng được”
Những bóng ma này tách ra, nhanh như chớp, liều mạng lao về phía giới hạn cấm xung quanh Bảo Tháp.
Cơ thể của Sử Thi Vũ giống như một viên thiên thạch, âm ầm lao đến nhưng lại bị ranh giới của Bảo Tháp chặn lại mà rơi xuống.
Nhưng cùng lúc đó, những linh hồn quỷ dị kia lại động vào giới hạn cấm, tầng thứ mười hai tràn ngập những vòng xoáy điên cuồng của linh khí.
Mọi thứ xung quanh đều bị xáo trộn, những linh hồn quỷ dị đó đều bị sức ép đè bẹp.
Giới hạn cấm thức tỉnh, trong Bảo Tháp vô cùng hỗn loạn, trận pháp bắt đầu phát huy tác dụng, tạo thành một luồng linh khí điên cuồng như bão táp.
Ảo cảnh giả lập bắt đầu di chuyển trong từng tầng lớp, Tân Trạm trơ mắt nhìn hàng ngàn hàng vạn cảnh tượng biến mất trước mắt, từng bước bước vào vùng đất huyền ảo.
“Sở Vũ đáng chết!” Tân Trạm thầm nghiến răng.
Mọi thứ quá trùng hợp.
Nếu không phải vết tích do ông lão để lại thì anh có thể tự mình lấy được ngọc giản ngay lập tức.
Và nếu Sử Thi Vũ không có căn nguyên thì sẽ không thể kích hoạt nhiều trận pháp trong giới hạn cấm như vậy.
Nhìn thấy chỉ còn cách ngọc giản có một bước chân nhưng lúc này anh lại bị rơi vào trong trận pháp.
Bản thân có mắt thần, có thể né tránh mọi đòn tấn công của trận pháp, tuy đi đường vòng nhưng đối mặt với trận pháp đã được kích hoạt lại còn hung bạo gấp mười lần, đến tránh còn khó chứ đừng nói là đóng nó lại.
Mà còn tệ hơn hơn là trận pháp này chứa đựng thử thách và đánh giá của nhà họ Tăng đối với các thành viên của gia tộc.
Nhà họ Tăng vốn là muốn phòng tránh các gia tộc làm loạn nên một khi nó đã được kích hoạt, muốn đóng được quả thật rất phức tạp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...