Chiến Thần Vĩ Đại Nhất
“Người đó là đạo lữ của Tô thánh nữ, tên là Tân gì đó, tuy anh ta luôn ở sau mọi người nhưng khí chất phát ra rất kỳ lạ, giống như có một loại khí chất trên ngọc giản truyền thừa của nhà họ Tăng chúng tôi.
Với lại, anh ta tuy chậm nhưng nhắm mắt theo đuôi thì bây giờ vẫn đang leo lên”
“Trên người anh ta có khí tổ tiên của nhà họ Tăng ư? Sao có thể chứ?”
Gia chủ Tăng nghe thấy cũng ngây người, không phải là người của nhà họ Tăng sao có thể có khí chất đó.
Với lại quản gia cũ hầu hạ ở nhà họ Tăng mấy trăm năm, dù tu vi đạt tới cảnh hợp thể cao nhất cũng chưa đến nỗi nhầm lẫn khí chất.
Chính lúc hai người đang nói chuyện không ngừng, có tu sĩ từ tầng mười rơi xuống.
Tầng một này là chỗ luyện thử của tu sĩ cảnh hợp thể, uy lực mạnh kinh người.
Nhưng nguyên bản của tháp truyền thừa đối với đám người thất bại trong gia tộc đều dựa vào một phần linh khí bọc lại, dần dần tặng lại Bảo Tháp.
Nhưng sau khi bị vị tiền bối cổ quái kia cấm sửa chữa, sau khi mỗi người thất bại đều trực tiếp chịu sự oanh kích to lớn của Bảo Tháp này.
Trong thời gian ngắn đã khiến mấy người này vận chuyển linh khí không trơn tru, tất cả ngã như chó gặm bùn, khốn đốn quá chừng.
“Cậu Sử lên đến tầng mười một rồi.
Còn có Tô thánh nữ theo sau.”
“Đã ba tháng không có tu sĩ đến được bước này rồi, với lại tốc độ dùng của hai người rất nhanh”
“Đặc biệt là cậu Sử, tốc độ leo lên tầng này của anh ta nhanh hơn so với bất kì người nào mà tôi gặp”
Sự quan tâm của mọi người phát ra tiếng ồn ào, sau khi bước vào tầng thứ mười không lâu, Sử Thi Vũ và Tô Uyên là những người leo lên tầng thứ mười một trước tiên.
“Cách chỗ ngọc giản thừa hưởng chỉ còn một bước nữa thôi”
Quản gia Trương nắm chặt tay, trong lòng hơi lo lắng.
Đồng thời cũng có người quan tâm số người trong tháp.
“Có đạo hữu nào nhớ không, bây giờ trong Bảo Tháp còn lại mấy người nhỉ?”
“Tôi đang tính còn lại ba người.”
“Còn có người khác sao? Trừ Sử Thi Vũ và Tô thánh nữ, còn ai nữa?”
“Người đó tên là Tân Trạm nhưng anh ta chỉ mới đến tầng chín, tôi đoán đến tầng thứ mười cũng rơi xuống thôi.”
Mọi người đều không nói gì, tuy rằng Tân Trạm vẫn ở trong Bảo Tháp nhưng tốc độ có hơi chậm một chút.
Lúc này, ở tầng thứ mười một trong Bảo Tháp.
Sử Thi Vũ tràn đầy tự tin, tay cầm chí bảo, là một chiếc mai rùa đi tới, anh ta không cần chống lại vật cấm huyền ảo kia, duy trì toàn bộ sức lực để leo lên.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one.
Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Sau khi lên đến nơi nhưng chưa thấy một bóng người nào, điều đó chứng tỏ anh ta vẫn xếp thứ nhất.
Tân Trạm kia lúc trước cá cược với anh ta trông vô cùng tự tin, không ngờ lại là một cái đồ vô dụng.
Lúc này có lẽ cái tên đó đã bị vẻ đẹp trai của mình đá đến chỗ nào rồi.
Ở trong tầng này, không gian trong tháp không nhỏ, gian của tu sĩ cũng đủ nhìn thấy đối phương.
Anh ta nhìn Tô Uyên theo sau leo lên tầng này, ánh mắt không do dự nhìn, mỉm cười nói: “Tô thánh nữ, tầng này rất nghiêm ngặt, uy lực lớn, một khi kích động, cho dù cảnh hợp thể cao nhất của tu sĩ cũng khó chống lại”
“Nếu cô ở bên cạnh tôi, tôi chỉ dẫn đường cho cô, cho dù cuối cùng không chống lại được cũng chưa đến nỗi ngã xuống thảm hại như người khác”
“Ý tốt của anh Sử tôi nhận nhưng anh vẫn nên lo cho mình thì hơn” Tô Uyên bình tĩnh đáp lại.
“Vậy Tô thánh nữ cẩn thận nhé”
Sử Thi Vũ thu nụ cười lại, trong lòng âm thầm mắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...