Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Nhưng đừng nói tới việc thể hiện, thường thường xin gặp ở cửa của ngoại môn cũng đã bị ngăn lại rồi.

Tô Uyên vào Băng Cung mấy tháng qua, hình như không gặp bất cứ ai, sau đó càng bị quấy làm phiền, mọi người nói rằng cô ấy thật sự có người yêu.

Giống như loại người Tân Trạm này, tự mình nhìn trộm ở ngoài, lại còn tới phố chợ mua các loại đồ vật kia, chắc chắn là lúc đến vui vẻ lúc về mất hứng.

“Tân đạo hữu, Thánh nữ Tô vào thời gian này hằng tháng sẽ đi phố chợ, tính đến giờ hẳn là sắp tới rồi, không bằng anh ở tại đây chờ đi, nếu không tôi lên cũng không gặp được”
Nữ tu kia cũng gật gật đầu, khẳng định lời nói Phó Mẫn Nhi.

Tân Trạm cũng không nói nhiều, đi đến một bên ghế đá ngồi xuống.

Nếu Tô Uyên đã chuẩn bị xuống, cũng không cần bắt nữ tu kia đi một chuyến vô ích làm gì.

Hơn nữa chờ Tô Uyên xuống đây, tất cả đều rõ ràng.

“Đạo hữu, tôi khuyên anh vẫn nên rút lui đi”

Thấy thái độ của Tân Trạm kiên quyết như vậy, Sử Thi Vũ cũng nhíu mày, lắc đầu nói.

“Thánh nữ Tô Uyên thanh cao, thuần khiết, vì tu luyện thậm chí không gặp bất kì người con trai nào, cho dù anh có thể xuyên qua Loạn Tâm Mê Vụ trận cũng coi là có chút bản lĩnh, nhưng so với Thánh nữ Tô, thế vẫn chưa đủ tư cách”
“Thế không biết như thế nào mới đủ tư cách vậy?” Tân Trạm lạnh lùng nói.

“Đương nhiên là giống như anh Sử Thi Vũ đây, thiên tài nổi danh khắp Bắc Vực, ngoại trừ tu luyện, còn am hiểu trận pháp luyện đan, thậm chí còn cầm kỳ thư họa mọi thứ điều thành thạo, người như vậy mới xứng đôi với em gái Uyên Nhi” Phó Mãn Nhi cười lạnh lại nói tiếp.

“Phó Mẫn Nhi đạo hữu quá khen”
Sử Thi Vũ cũng ôn hòa cười, phẩy phẩy cây quạt trong gió lạnh, tuy rằng không thừa nhận nhưng thái độ thể hiện rằng mình tán thành lời nói của Phó Mẫn Nhi.

“Phải vậy không? Anh Sử, anh thật đúng là tài năng”
Tần Trạm rất bình tĩnh, cười nhẹ nói: “Chỉ có điều những chuyện như vậy ấy mà, ai nói được rõ ràng, nói không chừng tôi và Thánh nữ Tô lần đầu tiên gặp mặt, chẳng những vừa gặp đã yêu, cô ấy còn sẽ bổ nhào vào ngực tôi, nũng nịu cuốn lấy tôi đấy chứ”
“Ha ha, thật là buôn cười.” Sử Thi Vũ nhịn không được cười to lắc đầu.

“Tôi khuyên anh nên lau nước miếng, tỉnh táo lại một chút đi” Phó Mãn Nhi cũng bày ra vẻ mặt chế giêu.


Tô Uyên đến đây đã mấy tháng, đối với tính cách của cô ấy, Phó Mãn Nhi cũng biết ít nhiều.

Trong trẻo nhưng cao quý, tuy đối nhân xử thế vô cùng chân thành lễ phép, nhưng cũng lộ ra sự xa cách và cảm giác cách biệt.

Còn vừa gặp đã yêu, thậm chí chủ động nhào vào trong ngực, Tân Trạm này thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chắc là điên rồi.

Cạnh cạch cạch.

Trong khi Phó Mẫn Nhi nói chuyện, cửa nội môn Băng Cung vang lên một hồi tiếng bước chân.

Phía trên có người tới.

Lúc này Sử Thi Vũ nhận ra đầu tiên, anh ta lập tức đứng dậy, vuốt phẳng quần áo, thở sâu, hai tròng mắt đảo một vòng với vẻ si mê, điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

Phó Mãn Nhi cũng nhìn về phía trên.

Chỉ thấy trong đường đá nhỏ, một bóng dáng uyển chuyển xinh đẹp, giống như hoa sen nở rộ trong tuyết trắng, cô gái bình tĩnh yên lặng bước qua, chậm rãi đi xuống thềm đá.

Ngũ quan của cô ấy vô cùng tuyệt mỹ, tóc dài xõa trên vai, thân hình với chiếc váy tựa như tuyết trắng, không nhiễm hạt bụi nhỏ nào.

Từ trên đường núi đi xuống, giống như tiên nữ trốn ra ngoài, thân thái tuyệt đẹp, không làm ra vẻ nhưng lại cực kỳ nhã nhặn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui