Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Hội trưởng Kỷ nhìn bảng chữ mẫu, chau mày.


Bảng chữ mẫu này, đúng là Tần Trạm viết.


Ông ta nhìn về phía Tần Trạm, phát hiện Tân Trạm đã ra khỏi cửa.


Vì thế hội trưởng Kỷ thăm dò: “Xin hỏi Vệ đại sư, bảng chữ mẫu này có vấn đề gì sao?”

Vẻ mặt Vệ Minh Hạo cảm thán nói: “Bảng chữ mẫu này không chỉ hoàn mỹ không có một khuyết điểm, thần thái lại càng có thể nói là số một!”

Vẻ mặt ông ta yêu thích nhìn bảng chữ mẫu nói: “Chỉ mấy chữ này, đã khiến người ta cảm thấy dào dạt sát khí, khí nuốt núi sông! Nhìn bảng chữ này, tôi giống như thấy được thấy ngang khắp đồng, giống như đang ở trong chiến trường.”

Đánh giá cao như vậy, lập tức khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.


Gương mặt già nua của hội trưởng Kỷ càng đỏ lên, ông ta nghiến răng, kiên trì nói: “Bẩm Vệ đại sư, kẻ hèn này bất tài, bảng chữ mẫu này là do tôi viết ra.”

“Do ông viết ra?” Vệ Minh Hạo sửng sốt, ông ta giật mình nhìn hội trưởng Kỷ, nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng bảng chữ mẫu này là do một đại thống lĩnh viết ra cơ! Chẳng lẽ lúc ông còn trẻ từng đi lính?”

“Chuyện này…” Vẻ mặt hội trưởng Kỷ xấu hổ, ông ta chẳng biết xấu hổ nói: “Chuyện đó thì không có chẳng qua là có chút hứng thú đối với tác phẩm phương diện này.”

“Chẳng trách.” Vệ Minh Hạo khẽ gật đầu.


Sau đó Vệ Minh Hạo cầm lấy cánh tay của hội trưởng Kỷ, nói: “Hội trưởng Kỷ, thật sự không nghĩ tới một Đạm Thành nhỏ bé, lại có người tài như ông! Bảng chữ mẫu này nhất định sẽ khiến cả giới thư pháp kinh hãi!”

“Vệ đại sư quá khen rồi.” Hội trưởng Kỷ giả bộ khiêm tốn nói.


“Vậy sao?” Vệ Minh Hạo tiếp tục nói: “Ngày mai tôi sẽ mời các vị tiền bối trong giới thư pháp tới Đạm Thành, đến lúc đó sẽ dùng tác phẩm này của ông triển lãm ở hội trường! Đẳng cấp này của ông, tuyệt đối không thể mai một!”


Hội trưởng Kỷ vui mừng quá đỗi, vội vàng gật đầu nói: “Đa tạ Vệ đại sư!”

Người trong hiệp hội đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập khinh bỉ, nhưng bọn họ không nói gì.


Sau khi Vệ Minh Hạo rời đi, đám người này mới tiến lên nói: “Hội trưởng Kỷ, rõ ràng là bảng chữ mẫu này do Tần Trạm viết, sao lại thành của ông rồi?”

“Đúng vậy, ông không sợ bị Vệ Minh Hạo đại sư phát hiện ra sao?”

“Chậc chậc, chuyện tốt như vậy mà để ông kiếm lời lớn rồi.”

Hội trưởng Kỷ ho khan một tiếng, nói: “Các vị yên tâm đi, đến lúc đó các vị cũng có không ít ưu đãi, nếu tôi phát đạt, sao có thể quên các vị?”

Lúc này mọi người mới gật đầu nói: “Có những lời này của hội trưởng Kỷ chúng tôi yên tâm rồi, nhưng mà hội trưởng Kỷ phải nói lời giữ lời đấy, nếu không thì nói không chừng ngày nào đó chúng tôi sẽ nói ra mất.”

Hội trưởng Kỷ cau mày nói: “Tôi biết, sao tôi có thể quên các ông được chứ?”

Đuổi đám người này đi xong, hội trưởng Kỷ vội vàng trở về nhà.


Ông ta ở trong phòng làm việc mài mực, bắt đầu liều mạng luyện tập.


Ông ta muốn bắt chước tư thái của Tân Trạm, thậm chí còn đọc rất nhiều sách quân sự, chính là vì tìm được thần thái mà Vệ Minh Hạo nói.


Mà ở một bên khác, Tân Trạm căn bản không để ý tới chuyện này.


“Anh Tân Trạm, sau này em có thể ở chỗ anh được không?” Trên đường đi, Hứa Tịnh Y nháy mắt hỏi.


Tần Trạm im lặng một lát, sau đó lắc đầu nói: “Không được, nếu em thích, anh có thể mua cho em một ngôi nhà khác.”

“À, vậy thì không cần.” Hứa Tịnh Y liên tục xua tay.



Sở dĩ từ chối, là vì Tần Trạm sợ có chuyện liên lụy đến Hứa Tịnh Y.


“Để anh đưa em về đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi.” Tần Trạm cười nói.


“Dạ.” Hứa Tịnh Y gật đầu đồng ý.


Hứa Tịnh Y ở trong một khu tồi tàn, bên trong cho dù là trị an hay cuộc sống, đều vô cùng dơ dáy bẩn thỉu.


Tần Trạm cau mày nói: “Em ở nơi này sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Tịnh Y cười nói: “Em rất thích nơi này.”

Tần Trạm khẽ thở dài trong lòng, đợi Hứa Tịnh Y xuống xe xong, Tần Trạm gọi một cuộc điện thoại cho Kiếm Hổ.


“Cậu Trạm, sao đột nhiên cậu gọi điện cho tôi thế?” Kiếm Hổ ở trong điện thoại hơi sợ hãi nói.


Tân Trạm nói: “Chuẩn bị giúp tôi một ngôi nhà, có thể cầm đồ vào ở là tốt nhất, không cần quá to, nhưng hoàn cảnh nhất định phải yên tĩnh an toàn.”

Kiếm Hổ vội vàng nói: “Được, không thành vấn đề, khi nào cậu Trạm cần?”

“Ngày mai.” Tần Trạm nói.


Sau khi nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.



Sáng sớm hôm sau, trong viện bảo tàng ở thành phố Đạm Thành, nghênh đón một đám người tới.


Những người này gần như đều là tiền bối rất có danh tiếng trong giới thư pháp, bởi vì danh tiếng của bọn họ hấp dẫn rất nhiều truyền thông.


“Ông Vệ, không phải là ông đang nói đùa đấy chữ, Đạm Thành này có thể viết ra được bảng chữ mẫu như thế sao?” Một ông cụ trong giới thư pháp ngồi bên cạnh Vệ Minh Hạo hoài nghi hỏi.


“Đúng vậy, ông Vệ, nhiều năm qua như thế, Đạm Thành vẫn luôn không có tiếng tăm gì trong giới thư pháp mà.”

Vệ Minh Hạo vuốt râu cười nói: “Thực sự không dám giấu diếm, lúc trước tôi tận mắt nhìn thấy, tôi đều không dám tin! Các vị yên tâm đi, nếu không phải là tác phẩm lớn chân chính, sao tôi dám quấy rầy các vị?”

Sau khi nói xong, Vệ Minh Hạo cười phá lên.


Rất nhanh, mấy người này đi tới phòng triển lãm.


Bảng chữ mẫu ở giữa phòng triển lãm, nghiễm nhiên đã đổi thành bảng chữ mẫu Tần Trạm viết, nhìn qua rất dễ thấy.


“Là bức này.” Vệ Minh Hạo chỉ vào bảng chữ mẫu, vuốt râu nở nụ cười.


Đôi mắt mấy ông cụ sáng lên, vội vàng vây quanh, sau đó truyền thông cũng vội vàng tới gần quay, quay tỉ mỉ bảng chữ này lại.


“Trời ạ, tôi thực sự không tin bảng chữ mẫu này là từ Đạm Thành!”

“Nếu không có ký tên, cho dù ông nói là thư pháp mọi người đều đã tin!”

“Trình độ của bảng chữ mẫu này, không thua gì các vị đang ngồi đây!”

Đánh giá cao như thế, khiến hội trưởng Kỷ cười càng đắc ý.


“Ha ha, thế nào các vị, tôi không lừa các vị đúng không?” Vệ Minh Hạo nở nụ cười đắc ý: “Bảng chữ mẫu này, thật sự khiến tôi giật nảy mình!”


“Ông Vệ, bảng chữ mẫu này do người nào viết thế?” Có người hỏi.


Vệ Minh Hạo chỉ về phía hội trưởng Kỷ, nói: “Chính là của hội trưởng hiệp hội thư pháp Đạm Thành, hội trưởng Kỷ!”

Mọi người đều nhìn về phía hội trưởng Kỷ, trong mắt có chút hoài nghỉ.


“Người anh em à, bảng chữ mẫu này thật sự là ông viết sao?” Có người hỏi.


Hội trưởng Kỷ mặt dày mày dạn nói: “Đó là đương nhiên, còn là tác phẩm ngẫu hứng của tôi!”

Truyền thông vội vàng quay mặt hội trưởng Kỷ, miêu tả tỉ mỉ tư thái vẻ mặt của ông ta.


“Hội trưởng Kỷ đúng là thiên tài thư pháp!” Mọi người ở hiện trường không khỏi cảm thán.


“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ dẫn ông đến hiệp hội thư pháp thủ đô, nhân tài giống như ông, tuyệt đối không thể mai một!”

Hội trưởng Kỷ càng nghe càng vui mừng, tươi cười trên mặt da bánh bao dính vào nhau.


“Hội trưởng Kỷ, không biết có thể viết một bức khác ở ngay hiện trường cho chúng tôi xem được không? Cũng cho chúng tôi tận mắt chứng kiến hội trưởng Kỷ sáng tác!”

“Không sai, có thể tận mắt chứng kiến là vinh hạnh của chúng tôi!”

“Chuyện này…” Hội trưởng Kỷ lập tức rơi vào thế khó.


“Ông Kỷ à, đừng khách sáo, chúng tôi đều muốn thưởng thức quá trình sáng tác của ông, đến đây đi” Vệ Minh Hạo lấy búa mực ra, đặt lên trên bàn.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui