Tân Trạm suy nghĩ một chút, cũng không quan tâm chuyện của cô gái nữa, anh kích hoạt trận pháp, đưa bản thân mình vào trong đó.
“Cảm ơn anh”
Trên mặt cô gái này lộ vẻ vui mừng, cô ta liên tục dập đầu.
Sau đó cô ta ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trong góc, không nhúc nhích.
Xuyên qua lớp màn sáng, Tân Trạm quan sát cô gái, quan sát hồi lâu, xác nhận đối phương thực sự ngồi im, cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng có thêm một đôi mắt ở đây, Tân Trạm cũng không tiếp tục ngưng tụ Diệt Thế Tiễn, mà dành công sức nghiên cứu Thời Gian Đạo Vận.
Mà trên phương diện Thời Gian Đạo Vận, sau khi anh nắm vững khí sinh tử đã bị ngưng trệ.
Khí sinh tử còn dễ nắm vững, chỉ cần quan sát sinh tử một chút là được, nhưng với Thời Gian Đạo Vận, Tân Trạm lại không hề có phương tiện tham khảo.
Theo như tin tức của Tiên Tôn để lại, anh cũng có thể tìm một vài bảo vật tương quan hỗ trợ quá trình lĩnh hội.
Nhưng về mấy loại chí bảo có liên quan đến thời gian, Tân Trạm đã hỏi thăm ông Diệp, ông chủ Hạ và Giang Kim Thanh, song bọn họ đều tỏ ý chưa từng nghe tới.
“Chí bảo chứa đại đạo trong trời đất, làm gì có chuyện dễ tìm như vậy” Tân Trạm lắc đầu, không có đường tắt, chỉ có thể miễn cưỡng tìm hiểu một chút.
Một đêm trôi qua, thu hoạch được rất ít.
Nhưng cha từng truyền dạy, ở độ kiếp cảnh, chỉ một ngón tay cũng có thể phát huy uy lực mạnh mẽ, Tân Trạm cũng không gấp gáp.
Đến sáng sớm, cô gái váy đỏ quả nhiên là làm theo lời mình nói.
Cô ta đứng dậy cúi đầu chắp tay xá lạy Tân Trạm, sau đó đi ra khỏi căn phòng.
Tân Trạm thấy vậy, cũng giải tán trận pháp đi, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tu luyện cực khổ một đêm, đầu óc cũng hơi choáng váng, anh dự định đi lên mũi thuyền hóng gió một chút.
Vậy mà vừa mới bước ra ngoài đã bị một cặp mắt khinh thường chiếu tướng.
“Hừ, không ngờ anh là loại người như vậy” Giang Ngọc Hân hừ lạnh nói.
“Loại người như vậy là ý gì?” Tân Trạm cau mày.
“Biết rõ còn cố ý hỏi, đồ xấu xa háo sắc”
Giang Ngọc Hân có chút khinh thường hừ lạnh.
Tân Trạm sửng sốt, chợt thấy bóng dáng cô gái váy đỏ khuất sau khúc cua của hành lang, lúc này mới hiểu ra.
Có lẽ Giang Ngọc Hân này cho rằng đêm qua anh và nữ tu áo đỏ kia đã làm chuyện gì đó.
Chỉ nhìn thấy nữ tu kia từ phòng mình đi ra, đã có thể đánh giá thấp nhân phẩm của người khác, Giang Ngọc Hân này cũng khiến người ta cạn lời.
Tân Trạm lắc đầu, cũng lười giải thích mọi chuyện, chẳng qua là một người phụ nữ không phân biệt được trăng đen phải trái, anh khách sáo với cô ta chút là được.
Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên Tân Trạm dừng chân, quét mắt về phía phòng của Giang Kim Thanh ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Giang Ngọc Hân như có điều ngẫm nghĩ.
“Cô nói cô gái kia đi ra từ phòng tôi, tôi là thứ xấu xa háo sắc, vậy nếu như cũng có nữ tu từ phòng anh trai cô đi ra thì sao?” Tân Trạm cười híp mắt nói.
“Anh trai tôi không phải loại người như vậy, anh đừng nằm mơ nữa” Giang Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng, vô cùng tự tin.
“Không hẳn đâu, nếu không cô thử gõ cửa xem” Tân Trạm thờ ơ nói.
Tính cách của Giang Kim Thanh, anh cũng hiểu biết ít nhiều, đối phương cũng giống anh, chắc chắn không tùy tiện làm chuyện như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...