Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Dựa theo suy tính của Chương Vinh, sau ba ngày Tần Trạm có thể hấp thụ hoàn toàn bụi Dược Vương này.


Không giống những cây thuốc khác phải luyện chế thành đan dược mới có thể uống, hơn nữa còn cần đến một khoảng thời gian dài mới có thể hấp thụ hết, loại Dược Vương và có Hỏa Linh này hoàn toàn có thể hấp thụ trực tiếp.


Dĩ nhiên nếu có thể dùng kỹ thuật luyện đan mà luyện chế nó thành đan dược cao cấp thì càng tốt.


Chỉ tiếc Tần Trạm không có nhiều thời gian như vậy, anh chỉ có thể nhanh chóng đem cây thuốc này nuốt vào.


Bên ngoài hố chừng hơn năm trăm mét.
Đám người nhà họ Hạng vẫn ngồi đó tiếp tục chờ.


Sau khi Hạng Mĩ Tuyết tính toán chính xác biết được phạm vi tinh thần lực xa nhất của Chương Vinh là năm trăm mét, nên chỗ của cô ta hiện tại vừa đủ an toàn, không cách quá xa.


“Mĩ Tuyết, tính tới hôm nay đã qua một tuần rồi, chúng ta vẫn tiếp tục chờ sao?” Hạng Thành Như hỏi.


Hạng Mĩ Tuyết khép hờ đôi mắt, thản nhiên nói “Đợi ba ngày nữa, nhiều nhất là ba ngày.”

“Làm sao con biết?” Hạng Thành Như cau mày.


Hạng Mỹ Tuyết khẽ cười nói: “Đoán.” Đối với lời nói Hạng Mĩ Tuyết, đám người Hạng Thành Như vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì cô được xem là người có khả năng trở thành người nối nghiệp nhà họ Hạng nhất.


“Vậy thì đợi thêm ba ngày nữa.” Hạng Thành Như nhìn về xa xa, thấp giọng nói.


Khoảng thời gian này, mấy người nhà họ Hạng đem trạng thái nâng lên trình độ cao nhất, Hạng Mĩ Tuyết là người thông minh, cô ta biết tiếp theo đám người nhà họ Tô sẽ thi triển hết thuật pháp để giành được bụi Dược Vương này.


Đến lúc đó bọn họ ắt sẽ kiệt sức, người họ Hạng sẽ thừa dịp ra tay mà nhẹ nhàng thu Dược Vương kia vào túi.


Nếu không có Tần Trạm, cái kế hoạch này có thể nói là hoàn hảo.



Dưới hố to, Tân Trạm vẫn đang liều mạng hấp thụ cỏ Hỏa Linh.


Đi cùng từng tia linh khí tiêu tán, màu sắc của cỏ Hỏa Linh chuyển từ sắc lửa đỏ ban đầu sáng xanh biếc, đến hiện tại đã chuyển thành từng luồng vàng nhạt.


“Trúc cơ kỳ đột phá đến Tích Cốc kỳ lại cần nguồn linh khí khổng lồ đến vậy.” Tân Trạm không khỏi thầm nghĩ.


Chỉ là một giai đoạn nhỏ mà đã phải cần đến cỏ Hỏa Linh.


Vậy quá trình tu hành sau này chẳng phải càng thêm khó khăn sao.


“Tốc độ này quá chậm.” Tần Trạm than thở.


Lời này truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến không ít người nổi giận.


Người khác tu hành mấy chục năm cũng chưa chắc có thể bước vào cảnh giới nội kình Đại Tông Sư, Tân Trạm chỉ tốn có một năm mà còn tỏ vẻ bất mãn.


Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn một ngày cuối cùng.


“Chương đại sư, theo lời anh thì ngày mai chúng ta có thể vượt qua hố lửa này.” Giọng nói Tô Nhất Tú mang theo chút ý uy hiếp.
Chương Vinh ha ha cười to nói “Mọi người yên tâm, tối nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai nhất định sẽ đem đến cho mọi người một ngạc nhiên lớn.”

Nhiếp Viễn híp mắt không nói lời nào.


Khoảng thời gian này, Chương Vinh ra sức ít nhất nên đương nhiên cũng là người giữ được trạng thái ổn định nhất.


Nếu ngày mai Dược Vương thật sự xuất hiện, liệu Chương Vinh có cam tâm chắp tay mà nhường lại Dược Vương.


“Chương đại sư, theo tôi thấy hay là anh xác nhận thêm một lần nữa cho chắc ăn đi.” Tới đây, Nhiếp Viễn chậm rãi đứng dậy nói.



Chương Vinh lắc đầu nói “Không cần, tôi đã xác nhận qua rất nhiều lần rồi.”

“Vậy thêm một lần này có sao đâu.” Nhiếp Viễn cười nói: “Chúng ta đã đợi lâu như vậy, không thể tiếp tục đợi nữa.”

“Tôi cũng cảm thấy Nhiếp Viễn có lý.” Hoàng Khải Thịnh gật đầu nói.


“Tôi cũng đồng ý.” Tô Nhất Tú cất lời, sau đó mấy Đại Tông Sư khác cũng rối rít tán thành.


Chương Vinh không còn cách nào khác, đành phải lần nữa thả thần thức về phía cửa động.


Ngay lúc ông ta đang tập trung tinh thần, trên mặt Nhiếp Viễn lóe lên lên một tia ngoan độc.


Sau đó, anh ta đột nhiên giơ tay ra, bàn tay chợt biến thành móng vuốt to lớn “Vèo” một tiếng chộp tới phía Chương Vinh.


Thân là đại sư tinh thần lực, giác quan của Chương Vinh đương nhiên rất nhạy cảm, trong nháy mắt anh ta đã cảm nhận được nguy hiểm.


Chỉ tiếc tốc độ Nhiếp Viễn quá nhanh, hiện tại muốn trốn đã không còn kịp nữa.


“Phốc!”

Tay Nhiếp Viễn trực tiếp xuyên thấu ngực của Chương Vinh, một dòng máu tươi từ ngực không ngừng chảy ra.


Một chưởng này hết sức ác độc, nhắm thẳng vào tim anh ta, dù có là nội kình Đại Tông Sư cũng không sống sót nổi.


“Anh!” Chương Vinh trợn to hai mắt, ánh mắt tỏ vẻ không tin nổi.


Nhiếp Viễn cười lạnh nói “Chương đại sư, cảm ơn anh mấy ngày này đã giúp đỡ, nhưng thật đáng tiếc, thế đạo tàn khốc, không phải người chết thì ta mất mạng”


Chương Vinh đau đớn che ngực, nhìn về phía những người khác, trong ánh mắt tràn ngập ý khẩn cầu.


Đáng tiếc trên mặt tất cả đều là vẻ lạnh nhạt.


“Các người.” Mạng sống của Chương Vinh lâm nguy, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức ngừng thở.


“Phịch!”

Lục này Nhiếp Viễn đá một cước lên người Chương Vinh.


Chương Vinh nhất thời hét to rồi ngã xuống.


Một tiếng kêu đau đớn lan khắp rừng sâu.
“Bắt đầu rồi.” Hạng Mĩ Tuyết ở xa xa, không giấu được vui sướng mà cười lên.


Thời gian tiếp đó, mấy vị Đại Tông Sư lòng đầy cảnh giác, luôn lo sợ đối phương sẽ đột nhiên ra tay.


Tần Trạm dưới hố cũng vừa lúc hấp thu xong cỏ Hỏa Linh.


Đáng tiếc vẫn còn cách điểm đột phá một chút nữa.


“Một bụi cỏ Hỏa Linh lại không đủ để đột phá một cấp, thật quá kinh khủng” Tần Trạm không khỏi lắc đầu cảm khái.


Nếu không bước vào Tích Cốc kỳ, Tần Trạm không nắm chắc mấy phần để đi ra nghênh chiến với mấy vị Đại Tông Sư phía trên kia.


“A!”

Ngay lúc này, một tiếng gào thét từ bên trên truyền tới.


Sau đó liền thấy Chương Vinh rớt mạnh xuống.


“A!” Ánh mắt Tần Trạm sáng lên: “Chương đại sư?” Chương Vinh trợn mắt, hoảng sợ nói: “Cậu chưa chết sao?”

“Tôi chưa chết.” Tần Trạm cười nói: “Nhưng nhìn anh thì giống như sắp chết rồi đấy.”


Chương Vinh trợn mắt định chửi anh, nhưng lại vì tức giận mà khiến bản thân lập tức phun ra một ngụm máu.


“Hỏa… Cỏ Hỏa Linh đâu?” Chương Vinh đau đớn nói.


Tần Trạm chỉ bụng mình, cười nói: “Tôi ăn rồi.”

“Cậu!” Chương Vinh nghe được lời này liền phun tiếp một ngụm máu.


“Anh tốt nhất đừng tức giận nữa.” Tần Trạm vội vàng khuyên nhủ: “Lỡ đâu tức chết thì coi như lãng phí rồi.”

“Có.
Có ý gì?” Chương Vinh có chút mê man gặng hỏi.


Tần Trạm cười lạnh nói “Tôi chỉ còn cách điểm đột phá một chút, may là anh tới kịp thời.”

Nói xong, Tân Trạm giơ tay để ngay phía trên đầu Chương Vinh.


“Phệ Linh thuật!”

Rên rỉ một tiếng, Chương Vinh đột nhiên cảm thấy như bị rút gân tróc xương, tất cả linh khí trong cơ thể tựa như đều bị Tần Trạm hút cạn.


“Hóa ra là vậy.” Lúc sắp chết, Chương Vinh cũng hiểu ra.


Anh ta nhếch miệng cười nói: “Hóa ra là cậu giả heo ăn thịt hổ, cũng tốt, vẫn tốt hơn so với việc chết dưới tay đám gian ác kia, ha ha ha.”

Sau khi cười to một tiếng, Chương Vinh bèn như đèn cạn dầu.


Mà linh khí trong cơ thể Tân Trạm hoàn toàn đạt tới trạng thái sung mãn.


“Được rồi.” Ánh mắt Tần Trạm nóng như lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tích Cốc kỳ.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui