Chiến Thần Tu La


Sau đó, Giang Nghĩa lấy ra một dải kim châm cứu.

Từ sau khi luyện được Bát Quái Khí Trâm, anh luôn mang kim châm cứu bên người, phòng khi cần dùng tới.
Quả nhiên chuẩn bị trước không hề vô dụng.
Anh khử độc cho kim châm rồi nhờ người giúp cởi quần áo của ông Hoàng, sau đó đỡ ông ta ngồi dậy.
Ngay sau đó, Giang Nghĩa châm kim vào các huyệt đạo trên người ông lão.
Huyệt đạo đã được đả thông.
Giang Nghĩa đưa “khí” của mình vào người ông Hoàng, dùng khí dưỡng khí.
Không lâu sau, kim bạc dần chuyển sang màu đen.
Giang Nghĩa vừa đổi kim vừa dẫn khí trong người ông lão đi thông khắp mọi bộ phận trong cơ thể.
Cơ thể của ông ta cứ như một cánh đồng khô cằn từ lâu, cuối cùng cũng đón được một trận mưa.

Tuy nhiên, cơn mưa này vẫn còn hơi nhỏ.
Trong chớp mắt liền thoáng qua.
Nhưng nhờ có tầng nguyên khí đầu tiên này, cơ thể của ông lão dần hồi phục sinh khí, lúc này, cần bổ sung một lượng nguyên khí cực lớn.
Vừa hay nửa tiếng đã trôi qua.
Hoàng Lực Ngôn bê đến một cái khay, bên trên có ba bát canh nhân sâm.
Phân lượng và cách nấu đều dựa theo ghi chú của Giang Nghĩa mà làm.
Giang Nghĩa thử lại lần nữa, cảm thấy không có vấn đề rồi mới gọi người cho ông lão uống.

Sau khi uống xong một bát canh nhân sâm, đồng ruộng kia cứ như vừa trải qua một trận mưa lớn, cả người ông bỗng tràn đầy khí lực.
Giang Nghĩa lập tức dùng kim châm để dẫn tinh khí toả ra tứ phía, đảm bảo rằng mỗi nơi trong cơ thể đều nhận được.
Sau đó là bát thứ hai, rồi bát thứ ba.
Uống hết ba bát canh nhân sâm, sắc mặt ông lão từ trắng bệch bỗng trở nên hồng hào, trông có vẻ khoẻ mạnh hơn, hơi thở cũng trở nên đều đều.

Cả người từ cành cây khô héo đột nhiên đâm chồi nảy lộc.
Sinh lực đã được phục hồi.

“Ngài Giang, tôi có cần đi chuẩn bị thêm mấy bát canh nữa không?” Hoàng Lực Ngôn hỏi.
Giang Nghĩa xua tay.
Nhân sâm nghìn năm rất tốt nhưng không thể dùng tuỳ tiện được.
Liều lượng hiện tại đối với người bình thường đã rất lớn rồi, vì cơ thể của ông lão quá yếu nên mới dùng như thế chứ nếu là người bình thường thì đã bị nóng trong người và chảy máu cam từ lâu rồi.
“Liều lượng hiện tại đã đủ rồi.” Giang Nghĩa bình tĩnh nói.

“Vậy ba tôi…..”
“Đừng vội, cơ thể của ông cần thời gian để hồi phục.

Cứ để ông lão nằm 1 tiếng đi, tôi giúp ông châm cứu vài lần nữa là ổn.”
Hoàng Lực Ngôn vui mừng, nói như vậy nghĩa là bệnh của bố anh ta đã được chữa khỏi rồi?
Đinh Thu Huyền yên lặng đứng một bên nhìn Giang Nghĩa, trong mắt tràn đầy yêu thương ngưỡng mộ.
Đàn ông mà, lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Đây là lần đầu tiên Đinh Thu Huyền nhìn Giang Nghĩa nghiêm túc khám bệnh như vậy, hơn nữa kỹ thuật còn cực kỳ điêu luyện, hoàn toàn không giống người mới học chút nào.

Thật khó tin là anh mới học y được hơn một tháng.
Thậm chí Đinh Thu Huyền còn nghĩ, liệu sau này Giang Nghĩa có thể trở thành bác sĩ chính thức hay không? Lương của bác sĩ khá cao đó.
Trong khi cô còn đang nghĩ ngợi thì một vài bóng người đã đi đến trước cửa.
Trong đó có Hoàng Hoa Lộ.
Hắn vẫn cầm điếu xì gà trong tay, sốt ruột hỏi: “Này, mày đã xong chưa đấy hả? Người khác chỉ khám có một lúc, mày đã khám cả tiếng đồng hồ rồi đó.


Mày làm phẫu thuật hay gì mà lâu thế?”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Giang Nghĩa thậm chí còn không quay đầu lại thì một cây ngân châm đã phóng tới, đánh bay điếu xì gà trên miệng Hoàng Hoa Lộ.
“Cơ thể của bệnh nhân rất yếu, không chịu được mùi thuốc lá.”
“Đợi một tiếng nữa đi, bệnh nhân tự khắc sẽ tỉnh lại thôi, mấy người đợi bên ngoài là được rồi.”
Hai mắt Hoàng Hoa Lộ như toé ra lửa.
“Được, một tiếng đúng không?”
“Tao đợi!”
“Ông đây muốn xem thử mày có trò khỉ gì, nếu chữa không khỏi thì đừng có mong là được rời đi yên ổn.

Không phải ai cũng được phép lộng hành ở nhà họ Hoàng này đâu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận