Chiến Thần Tu La


Ở trong ngõ, có hai đứa trẻ trông mới bảy tám tuổi, tiến hành kiểm tra toàn thân đối với Giang Nghĩa, lấy ra những đồ vật như điện thoại của anh, những đồ vật đó đều không cho mang theo.

Sau khi kiểm tra xong, Giang Nghĩa đi vào.

Đi theo chỉ thị vào trong, cuối cùng tới cửa của một căn nhà nhỏ.

Nơi này chắc chính là nơi kẻ địch ẩn thân rồi nhỉ?
Chọn nơi như này gặp mặt, kẻ địch chỉ cần mai phục trước, có thể rất dễ dàng giải quyết được người bình thường, hơn nữa sẽ không dẫn tới nghi ngờ của bất kỳ ai.

Nhưng Giang Nghĩa lại dễ dàng bị giải quyết như vậy sao?
Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Vốn tưởng sẽ có đao, gậy sắt nghênh đón, hay ít nhất, trong căn nhà cũng phải có mười mấy người đàn ông vạm vỡ chứ?
Kết quả lại là!
Trong nhà chỉ có một bà cụ hơn 70 tuổi, đang đan áo len!
Giang Nghĩa nhíu mày, đây là đang làm cái gì?

Hai lần vồ hụt liên tiếp, khiến anh rất không vui, trong lòng vừa gấp vừa tức, gần như bạo phát.

Bà cụ dừng việc trong tay, chỉ vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, từ từ nói: “Đi từ cửa sau, có người đón cậu.


Giang Nghĩa không nói một lời, đẩy cửa đi ra, ở cửa có một chiếc xe điện ba bánh chờ sẵn.

Đối phương sắp xếp khá thú vị.

Giang Nghĩa cố kìm nén cảm xúc lo lắng, lên chiếc xe ba bánh, rời đi.

Trong căn nhà tối đen lúc này.

Tôn Vĩnh Trinh vò đầu bứt tai nói: “Em trai, cậu lại làm gì nữa? Địa điểm mai phục tốt như vậy, cậu trực tiếp sắp xếp mấy người giết cậu ta không phải là được rồi sao? Còn làm điều thừa nữa, có phiền không hả?”
Tôn Tại Ngôn lườm ông ta.

“Với cái đầu heo của anh, cũng chỉ biết mai phục mai phục.


“Thực lực của Giang Nghĩa tôi đã điều tra, không dễ dàng giải quyết được, hơn nữa thủ hạ của anh ta có thể dựa theo định vị điện thoại tìm được con ngõ, rất dễ tập hợp giải quyết toàn bộ người mai phục.


Tôn Tại Ngôn tiếp tục nhìn màn hình, cười lạnh nói: “Còn có một câu, ‘một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, rồi sức cùng lực kiệt’.

Giang Nghĩa lần đầu tiên đến khách sạn, khí thể hừng hực, nhưng vồ trượt, bị dội một chậu nước lạnh.

Lần thứ hai một mình tới căn nhà nhỏ, nổi lên dục vọng chiến đấu lại lần nữa vồ hụt.



“Dục vọng chiến đấu của con người là có hạn, liên tiếp vồ hụt, lửa giận hết lần này đến lần khác bị dập tắt, sẽ khiến anh ta mất đi sự bình tĩnh và phán đoán.


“Giang Nghĩa của bây giờ, trong lòng chỉ còn lại nóng nảy.


“Lại sức cùng lực kiệt.

Hết lần này đến lần khác vồ hụt, Giang Nghĩa đã ‘lụi’ rồi.

Cộng thêm thiết bị định vị trên người anh ta đã bị lấy đi toàn bộ, anh ta của bây giờ đã là ba ba trong chậu, có thể giết bất cứ lúc nào.


Tôn Vĩnh Trinh vẫn không cảm thấy gì cả, cứ cảm giác Tôn Tại Ngôn giống như đang nói linh tinh.

Nhung Tây Môn Tuấn ở một bên lại nghe tới lạnh toát sống lưng.

Nếu đổi thành anh ta sắp xếp điều khiển, nhiều nhất lần thứ hai thì ra tay rồi, kết quả nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn sẽ bị Giang Nghĩa giết ngược!
Đây cũng là nguyên nhân Tây Môn Tuấn luôn thua Giang Nghĩa!
Lại nhìn Tôn Tại Ngôn.


Rõ ràng nắm giữ ưu thế tuyệt đối, lại vẫn có thể bình tĩnh phán đoán, chặn tất cả ‘điểm bật lại’, từ cơ thể đến tâm lý, tiến hành áp chế toàn diện.

Giang Nghĩa của lúc này, e là đã sốt ruột giống như con kiến bò trên chảo nóng, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Giống như những gì Tôn Tại Ngôn nói.

Giang Nghĩa, có thể giết bất cứ lúc nào.

Trong lòng Tây Môn Tuấn thầm khâm phục, luân mưu kế, luận tâm cơ, Tôn Tại Ngôn thật sự giỏi!
Ting~
Điểm đỏ trên màn hình sáng lên, một cánh cửa sát từ từ mở ra.

Tôn Tại Ngôn không ngoảnh đầu mà nói: “Con mồi cắn câu, Tây Môn, anh có thể thu lưới rồi.

”\u0003\u0003\u0003.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận