Chiến Thần Tu La


Không biết tại sao, Giang Nghĩa rõ ràng đã giúp Tân Uẩn, nhưng vẫn chọc cô ta không vui, thậm chí tức giận không lý do, mặc kệ Giang Nghĩa làm cái gì, Tân Uẩn sẽ cảm thấy không hài lòng.

Giống như con người Giang Nghĩa rất dư thừa.

Nhưng khi Giang Nghĩa nói muốn rời đi, Tân Uẩn lại càng thể hiện sự không vui hơn!
Điều này khiến cho Giang Nghĩa có hơi không hiểu làm sao.

Rốt cuộc là ở lại hay không ở lại? Thật là không biết phải làm sao mới được.

May nhờ sự xuất hiện của ông cụ Tân Tử Dân mới coi như giải vây cho Giang Nghĩa.

Tân Tử Dân vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì vô cùng thích, sau khi hàn huyên một hồi, sau đó tiếp tục truyền thụ cho Giang Nghĩa y thuật của nhà họ Tân, hơn nữa giúp Giang Nghĩa giải quyết rất nhiều vấn đề tồn động.

Trải qua lần đào tạo này, lý giải của Giang Nghĩa đối với y thuật càng sâu, trình độ ở phương diện y học càng sâu.

Chẳng mấy chốc, mặt trời đã tối lại.

Giang Nghĩa đứng dậy tạm biệt, Tân Uẩn vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả mắt cũng không ngước lên, giống như rất chán ghét Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa rất là bất lực không biết mình đắc tội Tân Uẩn ở đâu, cuối cùng chỉ đành ngại ngùng rời đi.

Cứ thế, sau khi Giang Nghĩa rời đi, Tân Uẩn ngước mắt lên, nhìn hướng anh rời đi, bỗng ngây ngốc.

“Nhìn cái gì?” Tân Tử Dân đi tới hỏi.


“Không, không có gì.

” Tân Uẩn cúi đầu tiếp tục sắp xếp thuốc trong tay.

Tân Tử Dân lắc đầu: “Vừa rồi khi người ta ở đây, con không thèm ngó ngàng tới người ta, bây giờ người ta đi rồi, con mới nhớ cậu ta, con như thế không phải hành xác sao? Người ta còn tưởng con ghét cậu ta đó.


Tân Uẩn tức tối vỗ thuốc lên trên bàn: “Con là ghét anh ta! Rõ ràng đã là người có vợ, còn, còn! ”
Nói được một nửa, Tân Uẩn không nói tiếp được nữa.

Có một vài khổ sổ, chỉ có thể giấu trong lòng.

Nhưng Tân Tử Dân là ba của cô ta, còn có thể không hiểu con gái của mình sao?
Ông ta thở dài: “Chuyện tình cảm ấy, không phải là thứ con muốn khắc chế thì nhất định có thể khắc chế, tình yêu đến ai cũng không ngăn cản được, điều này không tại người ta.


Tân Uẩn bĩu môi: “Tại anh ta!”
Chợt sững ra, Tân Uẩn xấu hổ tới đỏ mặt, bực bội nói: “Ba, ba nói cái gì thế? Tình yêu gì chứ? Con sẽ không thích đồ ngốc đô con đó đâu!”
“Vậy sao? Vậy hai ngày nữa khi cậu ta tới, con đừng nhìn nha.


“Giang Nghĩa còn tới nữa sao?” Ánh mắt của Tân Uẩn lập tức sáng lên, nhưng sau đó ý thức được không nên phản ứng như vậy thì lại cúi thấp đầu.

Tân Tử Dân cười ha hả.


“Yên tâm, cậu ta nhất định sẽ quay lại rất nhanh.


“Tại sao?”
“Rất đơn giản, cái cậu ta học hôm nay không đầy đủ, ba cố ý cắt bớt phần quan trọng nhất không nói.

Cậu ta sau khi trở về nghĩ không thông, không phải sẽ phải quay lại hỏi hay sao?”
Tân Uẩn bất lực lắc đầu: “Ba, ba thật xấu xa.


“Xấu xa sao? Vậy ba sau này có gì cứ nói thẳng hết, để cậu ta học một lèo hết luôn, không để cậu ta tới nữa có được không?”
“Hừ! Không thèm để ý ba nữa!”
Tân Uẩn ngoảnh mặt đi.

Tân Tử Dân nói: “Đúng rồi, hai ngày này ba có chút việc phải rời khỏi khu Giang Nam, về sau Giang Nghĩa đến, con dạy cậu ta thay ba.


“Con sao?”
“Ừ.


Mặt của Tân Uẩn đỏ ửng, rất vui.

Một bên khác.

Giang Nghĩa bắt một chiếc taxi về nhà, khi xe chạy được nửa đường thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ rất lớn!
Ầm!!
Sau đó, nhìn thấy cách khoảng 100m ở đằng trước, có một tòa nhà lớn đang cháy hừng hực.

Ngọn lửa mới đầu chỉ có ở tầng ba, sau vài giây ngắn ngủi lập tức lan xuống, cả tòa nhà mấy chục tầng đều bị ngọn lửa bao trùm.

\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận