Chiến Thần Tu La


Thạch Khoan vội vàng lắc đầu, lẽ nào ông ta không biết tình hình bây giờ nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng không có cách nào.

Thạch Hâm Tử bị bắt, nguồn hàng bị cắt.

Cộng thêm thân phận đặc biệt của Thạch Hâm Tử, mặc dù không có tin tức chính xác, nhưng dùng lòng bàn chân mà nghĩ cũng có thể biết được, bên phía cảnh sát nhất định sẽ bí mật theo dõi nhà họ Thạch bọn họ.

Lúc này, nhất định không thể hành động hấp tấp.

Chuyện mua bán hàng mới chắc chắn không thể làm, chỉ cần có động tĩnh, bên phía cảnh sát sẽ tận diệt nhà họ Thạch bọn họ trong vài phút.

Nhưng buổi chiều ông Lâm sẽ đến.

Không có thận để thay, đến khi người ta đến, phải làm phẫu thuật thế nào?
Không làm được phẫu thuật, chắc chắn sẽ đắc tội với ông Lâm, nhà họ Thạch không thể gánh được!
Suy đi tính lại, Thạch Khoan đột nhiên cười nói: “Có lẽ, chúng ta có thể ném củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác?”

Thạch Văn Bỉnh sững sờ: “Ném cho ai?”
Thạch Khoan vui mừng: “Còn ai ngoài phòng khám của nhà họ Tân?”
Vừa nhắc đến nhà họ Tân, trong lòng Thạch Văn Bỉnh lại cảm thấy không vui, còn nhớ lần trước anh ta có lòng đi khám bệnh cho ba của Tân Uẩn, kết quả không chỉ không có được chút lợi ích nào, còn bị cô ta làm nhục một trận.

Tân Uẩn, người phụ nữ xấu xa đáng chết kia, không phải chỉ có chút xinh đẹp thôi sao? Có cái gì mà đắc ý chứ?”
Thạch Văn Bỉnh hỏi: “Ba, ba nói xem, phải ném củ khoai nóng bỏng tay này như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Thạch Khoan tự tin nói: “Đến lúc đó chúng ta khiêm tốn một chút, ăn nói thành thật, không có thận thích hợp để thay, sau đó lập tức ném củ khoai nóng bỏng tay này cho nhà họ Tân, khen ngợi nhà họ Tân, nói nhà họ Tân là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhà họ Tân 100% có thể điều trị được bệnh thận cho ông Lâm.”
Thạch Văn Bỉnh nghe xong, cười haha: “Ba, ý này của ba rất tốt.

Đến lúc đó nhà họ Tân không chữa cũng phải chữa, nếu như bọn họ không chữa, chứng tỏ có năng lực nhưng lại không chữa, đó là xem thường ông Lâm!”
Thạch Khoan gật đầu: “Điều quan trọng là, nhà họ Tân không thể có thận để thay, bọn họ không thể chữa khỏi được.

Cứ như vậy, bọn họ chữa cũng không được, không chữa cũng không được, đắc tội với tất cả mọi người, còn bị ông Lâm căm ghét, haha, để ba xem sau này nhà họ Tân phải làm sao?”
Kế hoạch của hai ba con gian xảo, mỗi “lời thoại” đều tính toán vô cùng hoàn mỹ.

Lúc này, trong phòng khám của nhà họ Tân, Tân Uẩn đang khám hỏi cho bệnh nhân, không hề biết một tai họa đang ập đến.


Gần trưa, Giang Nghĩa xách một cái giỏ đi vào.

Tân Uẩn có chút bất ngờ nói: “Vị khách hiếm có, Giang Nghĩa, lâu rồi anh không đến bệnh viện, sao hôm nay lại đột nhiên đến đây?”
Giang Nghĩa đặt chiếc giỏ xuống.

“Khoảng thời gian trước đi nước ngoài du lịch, nên không đến đây để luyện tập y thuật.”
“Bây giờ trở về rồi, tôi mang cho cô với bác trai một chút quà, nhân tiện tiếp tục ‘sự nghiệp học hành’ mà tôi vẫn chưa hoàn thành.”
“Khoảng thời gian này tôi càng nghiên cứu sâu hơn về, cảm thấy nội dung càng phức tạp và rộng, có rất nhiều thứ tôi vẫn chưa nắm chắc, muốn đi theo cô và bác trai học hỏi nhiều hơn.”
Tân Uẩn gật đầu.

“Vậy thì tốt, đợi tôi khám xong cho bệnh nhân này, rồi giúp anh giải thích những nghi vấn.”
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng còi dài, người ở xung quanh bệnh viện đều bị dọa sợ mà bỏ chạy.

Một chiếc Ferrari sang trọng dừng trước của.

Cửa xe được mở ra.

Trợ lý lập tức xuống xe, cầm ô, che nắng cho người ở bên trong.

Sau đó, một ông già gầy gò, mặt đầy nếp nhăn từ trong xe bước ra.

Ông ta chính là….ông Lâm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận