Chiến Thần Thánh Y
Trước Tiếp“Tôi?” Cô bé bị ánh mắt Đường Tuấn nhìn vào trong lòng không hiểu sao cảm thấy bối rối một hồi.“Yên tâm đi.
Mẹ cháu sẽ không sao đâu.” Đường Tuấn cầm tay cô bé, bàn tay mềm mại, ấm áp giống như một viên ngọc tuyệt đẹp“Vâng! Cháu tin tưởng chú!” Gương mặt xinh đẹp của cô bé đỏ ửng một mảng lớn.
Ngay chính bản thân cô bé cũng không nói rõ được vì sao lại lựa chọn tin tưởng người đàn ông chỉ mới gặp mặt lần đầu này.
Có thể là do ánh mắt kiên định kia của anh, cũng có thể là do bàn tay to ấm áp có lực của anh.“Hừ! Vốn dĩ, mẹ của cháu còn có thể chịu đựng thêm được mấy ngày nữa đấy.
Bây giờ, để cho thằng nhóc này chữa trị, sợ rằng không sống nổi qua hôm nay đâu.
Đợi lát nữa rồi xem cháu hối hận thế nào!” Người đàn ông ở bên cạnh cười lạnh nói.“Câm miệng!” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông kia.Ông ta bị Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào giống hệt như bị một bàn tay to vô hình bóp ở cổ họng, những lời còn lại cuối cùng cũng không thốt ra được.Đường Tuấn bắt đầu châm cứu cho người phụ nữ kia, quần áo của anh chạm vào vết nôn mửa trên người bà ấy, vậy mà ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Động tác thuần thục khiến cho trong lòng người đàn ông ở bên cạnh xuất hiện một loại dự cảm chẳng lành.Đường Tuấn liên tục châm bảy tám châm cho người phụ nữ, lúc này mới dừng tay.“Mẹ cháu thế nào rồi?” Cô bé vội vàng hỏi.Đường Tuấn không có trả lời, chỉ nhìn người phụ nữ.“Giả thần giả quỷ! Cậu thực sự cho rằng mình là thần y sao, châm bừa mấy cái là có thể chữa bệnh được à?” Cậu ta thấy người phụ nữ kia không hề có một chút phản ứng nào, khinh thường nói.“Ọe!”Cậu ta vừa dứt lời, cơ thể người phụ nữ đang hôn mê đột nhiên run rẩy, miệng mở ra, lập tức nôn ra một đống thứ dơ bẩn.
Đường Tuấn không kịp tránh đi, cũng không định tránh đi, những thứ nôn ra kia có hơn phân nửa là nôn thẳng lên trên ống quần của anh.
Một mùi tanh tưởi khiến cho người ta buồn nôn bắt đầu lan tràn ra trong không khí.Người đàn ông bịt mũi lùi lại vài bước, vẻ mặt mang đầy chán ghét.Lúc người phụ nữ bắt đầu nôn mửa, Đường Tuấn ở bên cạnh bắt đầu xoa bóp trên lưng bà ấy, mãi cho đến khi bà ấy không còn nôn ra thứ gì nữa, anh mới dừng động tác tay lại.“Ơ?” Sao khi nôn hết những thứ trong bụng ra không còn một mảnh, người phụ nữ mới yếu ớt mở mắt ra.“Dương Lộc.” Bà ấy nhìn cô bé, thều thào gọi.Mặc dù giọng nói phát ra có vẻ mệt mỏi nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, về sau chỉ cần chú ý điều trị và chú ý bổ sung dinh dưỡng là có thể từ từ khôi phục lại.“Mẹ.” Cô bé Dương Lộc nghe vậy, cuối cùng cũng cầm không được nước mắt, khóc lên thành tiếng.Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau“Mẹ ơi, mẹ cảm thấy sao rồi?” Dương Lộc hỏi.“Mẹ thấy khỏe hơn nhiều rồi.
Bụng cũng không còn khó chịu như cũ nữa, chỉ cảm thấy hơi đói bụng.” Mẹ Dương nói.Trên mặt Dương Lộc lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: “Mẹ ơi, đợi lát nữa về nhà con sẽ nấu cho mẹ ăn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...