"Ông ấy là Lư Thế Giang." Tiếng nói thoáng chút mùi hương của Lý Ngọc Mai vang lên bên tai Đường Tuấn.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, đầu tiên là cười áy náy với Hạ Văn Thanh một tiếng, sau đó mới xoay người lại đối diện với người đứng đầu phái Phù Dương Lưu này.
"Vậy không biết thầy Lư có ý kiến gì không?" Đường Tuấn cười nhạt hỏi.
Lư Thế Giang hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt mang theo vài phần bất thiện nhìn Đường Tuấn, nói: "Tôi không có ý kiến gì. Chỉ là lão già tôi đây qua lại với Y học cổ truyền hơn nửa đời người, nó nuôi tôi dạy tôi, tôi không thể nhìn người khác chà đạp bôi nhọ nó được. Nếu Y học cổ truyền kết hợp với Tây y, vậy nó còn thuần túy nữa không? Đó vẫn là Y học cổ truyền chân chính ư?"
Sự thù địch trong mắt ông ta càng nồng đậm hơn mấy phần, nói: "Cậu là cháu trai ruột của cụ Đường, bây giờ còn là hội trưởng của Hiệp hội Y học cổ truyền, vốn dĩ tôi cho rằng cậu phải rất rõ ràng những điều này, không ngờ suy nghĩ của cậu lại buồn cười như thế, còn không bằng học trò của tôi. Thật là khiến tôi thất vọng."
Lư Thế Giang vừa nói xong, mỗi người trong đám người Hiệp hội Y học cổ truyền đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Từ khi Hiệp hội Y học cổ truyền thành lập, mặc dù Đường Tuấn rất ít khi lộ diện, chủ yếu là do Lý Ngọc Mai xử lý công việc thay anh. Nhưng anh vẫn là tinh thần và gốc rễ của Hiệp hội Y học cổ truyền, không ai dám quên điều này. Tương lai Hiệp hội Y học cổ truyền sẽ có con đường kiếm lợi nhuận, nhưng bản chất của nó vẫn là một tổ chức Đông y.
Ở đây có rất nhiều bác sĩ Đông y đều từng mang ơn chỉ bảo từ Đường Tuấn, vô cùng tôn sùng y thuật của Đường Tuấn, trong lòng có sự biết ơn, tất nhiên không cho phép người khác mở miệng sỉ nhục Đường Tuấn và Hiệp hội Y học cổ truyền.
"Cụ Lư, chúng tôi tôn kính ông là tiền bối của y đạo, nhưng nơi này không phải nhà họ Lư của ông. Hội trưởng Đường là người được rất nhiều bác sĩ Đông y đề cử, càng không phải là người mà ông có thể tùy ý chửi bới." Có người đứng ra hạ giọng nói.
Lư Thế Giang nhìn lướt qua người đó, cười khẩy nói: "Mặc Thiên Ngữ, mặc dù nhà họ Mặc anh không lập nghiệp bằng Y học cổ truyền, nhưng đến đời này của anh lại sinh sống nhờ vào nó. Nếu năm đó không có tôi mở miệng nói giúp anh với thầy của anh, bây giờ còn không biết anh đang lăn lộn ở nơi nào kìa, càng đừng nói đến việc nhập môn Y học cổ truyền tôi. Anh phí công học Đông y nhiều năm như thế, nhưng ngay cả đệ tử của tôi mà anh cũng không sánh bằng, bây giờ càng đứng ra tâng bốc một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, kiến thức mấy năm này của anh đều đi đâu rồi, xem ra năm đó tôi nhìn lầm người."
Mặc Thiên Ngữ nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Trước đó Thiệu Quý Khương khiêu chiến ba lần, đã có một lần là anh ta chủ động so tài, nhưng thua không còn manh giáp. Bây giờ Lư Thế Giang nhắc lại khiến anh ta cảm thấy mặt nóng bừng, lại không thể nào phản bác.
Nhưng lời nói này của Lư Thế Giang lại hoàn toàn khơi dậy lửa giận của đám người Hiệp hội Y học cổ truyền.
Thấy một đám người Hiệp hội Y học cổ truyền sắp nổi cáu, Đường Tuấn giơ tay lên ngăn cản bọn họ.
"Vậy thầy Lư cho rằng cái gì là Y học cổ truyền?" Đường Tuấn không cười nữa, nghiêm túc hỏi.
"Y học cổ truyền nên thuần túy, tế thế cứu người. Thuật Trung y là kết tinh tâm huyết của vô số tiền bối nước Việt Nam chúng ta, đâu cho phép người khác khinh nhờn." Nói đến y học cổ truyền, trên mặt Lư Thế Giang lập tức lộ ra ánh sáng thần thánh trang nghiêm, giọng điệu càng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt của ông cụ, giống như đã từng quen biết. Anh đã từng thấy vẻ mặt này trên mặt ông nội Đường Hạo của anh không biết bao nhiêu lần. Chính vì có những người cũ đã dâng hiến cả đời cho Y học cổ truyền này, mới khiến nó có thể kéo dài truyền thừa đến nay.
Đường Tuấn nói: "Tôi cũng không phản đối lời của thầy Lư, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi cụ Lư."
"Hỏi đi. Nể mặt ông nội của anh, tôi sẽ giải đáp cho cậu." Vẻ mặt của Lư Thế Giang ngạo nghễ, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...