Cơ Thục Quyên nhìn người đàn ông chợt trở nên sắc bén, những lời nói định khuyên ngăn anh rời đi trong nháy mắt, nghẹn lại cổ họng. Cuối cùng cô ta không nói nên lời, chỉ đành thở dài một hơi nặng nề.
"Thế mới đúng là anh. Nếu anh thật sự rời đi, chỉ sợ mình sẽ thấy thất vọng."
Trong đầu Cơ Thục Quyên đột nhiên lóe lên suy nghĩ ấy, khiến bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ quặc.
"Nhưng anh thật sự có thể đấu lại Tạ Nam ư? Hơn nữa không chỉ có Tuyết Hồng Thảo Đường mà còn cả Nghịch Luân và Huyết Sát. Anh chọn ở lại, chẳng sáng suốt tí nào cả." Đáy lòng của Cơ Thục Quyên trở nên nặng trĩu, vừa hi vọng Đường Tuấn ở lại, vừa sợ anh phải chết vì sự lựa chọn đó.
Cơ Thục Quyên đè nén những suy nghĩ rối bời trong lòng, cô ta nói với anh: "Trăm năm qua, truyền nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường gần như không xuất hiện trên đời. Có lẽ có, nhưng không muốn để cho người ta biết. Tôi cũng không nắm rõ thực lực của bọn họ. Theo ghi chép trong sách cổ thì bọn họ song tu y học và võ thuật, có một số người sở hữu chân khí chứa độc tố trí mạng tự nhiên. Ba trăm năm trước, người đệ tử của Tuyết Hồng Thảo Đường kia nếu không nhờ vào việc thân mang độc tố, cũng không thể tiêu diệt cả gia tộc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được. Anh phải tự mình cẩn thận đấy."
"Ngoài ra anh còn phải cảnh giác Nghịch Luân. Nghe nói cậu Long kia còn đang khổ tu ở nước ngoài, tuy không đích thân đến nhưng anh ta rất mưu mô lập bẫy không sót một ai, anh phải hết sức cảnh giác."
Cơ Thục Quyên chậm rãi nói.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn cô." Đường Tuấn gật đầu.
Cơ Thục Quyên cười khổ, lắc đầu: "Tôi có thể tăng đến cấp Thần Hải ít nhiều gì cũng nhờ có anh. Mấy chuyện này cũng chẳng có là gì. Anh bảo trọng nhé."
Đường Tuấn im lặng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn bầu trời rộng lớn trước mặt.
Ai có thể kiểm soát sự thăng trầm của cuộc đời?
Năng lực càng cao, trách nhiệm càng nhiều.
Ba trăm năm trước, chỉ vì xung đột mà Tuyết Hồng Thảo Đường đã giết cả tộc người ta. Hành động này cứ như bị phát điên. Có thể hiểu, trong suy nghĩ của họ, người của thế gian trần tục chẳng khác gì con kiến. Đường Tuấn ngẫm nghĩ, tuy trên bước đường của mình, anh đã giết rất nhiều người. Nhưng những người đó đều xúc phạm anh hoặc thậm chí muốn giết anh. Với những kẻ tàn bạo như Tuyết Hồng Thảo Đường, nếu thật sự để bọn chúng khống chế giới võ đạo, chỉ e sẽ là tai họa chứ không phải phước lành.
Ngày hôm sau, trên đường quốc lộ Hà Nam.
Hai người tản bộ như đang dạo chơi ở chốn không người. Bọn họ không sử dụng chút chân khí nào, nhưng mỗi bước đều đi xa hơn bốn mét, hệt như sở hữu phép thần thông độn thổ của Đạo gia. Điều khiến người ta càng ngạc nhiên hơn đó là, mỗi bước của họ đều chỉ để lại một dấu chân mờ nhạt trên tuyết. Đạp tuyết không để lại vết tích, thể hiện thân pháp võ đạo đỉnh cao.
Trong hai người, có một chàng trai trẻ tuổi hơn, vẻ ngoài thanh tú, thư sinh. Mặt anh ta trắng hơn người bình thường rất nhiều, đôi môi mỏng khiến người ta cảm thấy đây là một người khắc nghiệt, bạc tình, rất không phù hợp với phong thái của anh ta.
Còn lại là một người đàn ông trung niên có dáng người to lớn như cột điện bằng sắt, lưng hơi còng. Người đó có một vết sẹo thật sâu, kéo dài từ khóe mắt đến tận khóe môi bên trái, trên người ông ta tỏa ra sự hung ác tột độ. Tuy thân hình của ông ta vạm vỡ hơn cậu thanh niên kế bên rất nhiều, thậm chí cánh tay còn to hơn cả đùi của anh ta, nhưng ánh mắt nhìn về phía chàng trai trẻ lại có vẻ sợ hãi và sùng bái. Ông ta còn đi sau nửa bước để thể hiện sự kính trọng của mình đối với chàng trai trẻ.
Hai người sải bước đi nhanh trên đường lớn. Đúng lúc, có một chiếc xe taxi ở đối diện phóng về phía bọn họ.
"Bíp bíp bíp!"
Taxi bấm còi inh tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...