Nói đến đây, Từ Vũ nhìn chằm chằm Từ Nhật: "Từ Nhật, cháu trai của ông, ông chỉ còn cầm cự được hai mươi năm nữa để chống đỡ cho nhà họ Từ và cho cháu đủ thời gian để trưởng thành, để tôi luyện. Hai mươi năm sau, dòng họ này sẽ do cháu gánh vác, nếu cháu cứ mãi chìm đắm trong nỗi thất bại thì chỉ sợ cơ nghiệp hàng trăm năm của nhà họ Từ sẽ trôi theo dòng nước. Cháu không được để ông thất vọng."
"Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? Cái gì mà thế giới thay đổi, cháu nghe không hiểu." Từ Nhật hoài nghi, nếu người nói không phải là ông nội thì có lẽ anh ta sẽ nghĩ người kia là một kẻ điên.
Từ Vũ nhìn trời đất mênh mông rộng lớn, thở dài thườn thượt, gió tuyết nhất thời bị đảo loạn. Lão chậm rãi nói: "Mấy người chưa bước vào Thần Hải nên đối với sự tác động qua lại của trời đất vẫn chưa đủ sâu sắc, bây giờ có nói với mấy người cũng vô dụng. Chờ thời điểm đến rồi, tự nhiên mấy người sẽ hiểu. Tóm lại một câu, ông chỉ có thể che chở cho nhà họ Từ nhiều nhất là hai mươi năm nữa, thời gian còn lại phải dựa vào cháu rồi."
"Vậy còn Đường Tuấn?" Từ Nhật không chịu được hỏi lại. Anh ta vẫn không thể buông bỏ được.
Hai mắt Từ Vũ lại càng sáng hơn, lạnh lùng nói: "Đó không phải chuyện chúng ta cần lo lắng. Chỉ có thiên tài trưởng thành mới là cường giả. Nhớ kỹ, nếu cháu không đánh lại được cậu ta thì hãy so tuổi thọ với cậu ta, xem ai có thể sống đến cuối cùng."
Người Từ Nhật như chấn động, giống như đã nghĩ thông, gạt sạch sự nản lòng. Anh ta bước đến bên cạnh Từ Vũ, nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài mà trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hăng hái: "Ông nội, ông hãy yên tâm. Chỉ cần ngày nào cháu còn sống thì ngày đó nhà họ Từ sẽ không sụp đổ, cho dù thế sự thăng trầm thì nhà họ Từ vẫn sẽ mãi hưng thịnh."
Từ Vũ nhìn cháu trai đang sóng vai đứng bên cạnh với vẻ mặt vui mừng. Lão lặng lẽ lùi lại nửa bước, nhường vị trí tốt nhất để đứa cháu trai yêu quý mà lão coi trọng nhất ngắm gió tuyết.
Tuyết trắng phủ khắp nơi.
Trận tuyết lớn này xảy ra quá đột ngột, vô số bông tuyết như sợi bông nhẹ nhàng rơi xuống, giống như sẽ không bao giờ dừng lại vậy. May mà nhà họ Từ có nhà rộng, sản nghiệp lớn, đã bố trí chỗ ở cho hầu hết võ giả tới tham gia đại hội võ thuật từ trước. Nếu mà để nhiều võ giả như thế ở cùng chỗ với nhau, chỉ sợ sẽ xảy ra hỗn loạn.
Cụm biệt thự của nhà họ Từ nằm ở khu vực trung tâm, tọa lạc thành một loạt các căn biệt thự độc lập, mỗi một căn biệt thự có thể rao bán ra bên ngoài với giá ba mươi lăm tỷ đồng. Bình thường chủ yếu chỉ có con cháu chân chính của nhà họ Từ mới có thể ở lại đây qua đêm. Nhưng vì giờ đang thiếu chỗ ở nên họ để một vài võ giả có thân phận lớn hoặc thực lực mạnh ở lại.
Hôm nay Đường Tuấn đã thể hiện thực lực đáng kinh ngạc, đương nhiên có tư cách vào ở.
Anh đứng trên sân thượng tầng cao nhất, để mặc cho bông tuyết đầy trời rơi lên người mình. Anh như một pho tượng, không nhúc nhích, tùy ý để bông tuyết phủ kín đầu, vai và tóc mình. Hơi thở của anh mỏng manh, tim gần như ngừng đập, y như người đã chết.
Sau khi tu luyện, từ lâu cơ thể anh đã không bị nóng lạnh xâm nhập, hiếm khi có cơ hội để tự cảm nhận sự thay đổi của thời tiết như thế này.
Trong sân trước biệt thự, Hoa Tiểu Nam đang đắp người tuyết. Cô ta có vẻ vô cùng vui sướng, thi thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất, gương mặt cười rạng rỡ. Hai người tuyết dần dần thành hình, một cao một thấp. Cô ta chỉ vào mình và Đường Tuấn, rồi lại chỉ vào hai người tuyết, cười ngượng ngùng.
Hôm nay, trên đại hội võ thuật, Hoa Tiểu Nam chủ động thách đấu với Vũ Tuyết Hương, đánh bại đối thủ với sức mạnh áp đảo, khiến nhiều người sáng mắt. Niềm vui thích vì được rửa sạch sự sỉ nhục trước kia khiến tâm trạng cô ta vô cùng vui sướng.
Đường Tuấn gật gật đầu với Hoa Tiểu Nam, vẻ cưng chiều tràn ngập trong mắt.
"Lẽ ra anh nên rời khỏi Hà Nam rồi chứ." Giọng nói dịu dàng ân cần vang lên sau lưng anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...