Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ban đầu anh còn nghĩ đến ở nhà Ngô Hoàng Phi mấy ngày, nhưng ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng cho dù đúng thì Ngô Hoàng Phi vẫn không thể nào đối xử với anh như bình thường được. Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy.
"Ừ." Ngón tay của Hoa Tiểu Nam làm tư thế thành công, còn nháy mắt với Đường Tuấn, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Ngô Kim và Vương Khâm đang khẽ bàn bạc làm thế nào để nhân cơ hội này kết giao với Đường Tuấn, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam cùng nhau đi ra ngoài. Hoa Tiểu Nam kéo cánh tay của Đường Tuấn, dáng vẻ vô cùng thân thiết khiến Vương Khâm và Ngô Kim đều run sợ trong lòng. Địa vị của Hoa Tiểu Nam rất tôn kính, không thua gì so với Từ Nhật. Có thể khiến cô ấy đối xử như vậy thì có thể tưởng tượng được thân phận của Đường Tuấn lớn mạnh như thế nào. Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi đề cao thân phận của Đường Tuấn trong suy đoán của mình.
Đường Tuấn nhìn Hoa Tiểu Nam với vẻ bất đắc dĩ, hoàn toàn bó tay với cô ấy.
"Chú Ngô, hai ngày nay cảm ơn hai người đã tiếp đãi tôi." Đường Tuấn nói với Ngô Kim: "Phiền chú nói với Hoàng Phi rằng tiếp theo tôi có chuyện khác cần phải làm, không quay về nữa."
Ngô Kim sững sờ, trong lòng không tránh khỏi hơi thất vọng nhưng vẫn cười nói: "Không sao, nếu như anh có thời gian thì có thể đến nhà chơi bất cứ lúc nào."
Đường Tuấn khẽ gật đầu, sau đó nói: "Nếu như chú Ngô và Hoàng Phi muốn tìm việc làm thì có thể đi đến Tập đoàn Thiên Thanh thử xem, đến khi ấy báo tên với tôi là được, đãi ngộ bên tôi chắc chắn không thua kém gì nhà họ Từ. Nếu như gặp phiền phức thì cứ gọi vào số điện thoại này, sẽ có người giải quyết giúp chú."
Anh đưa một tờ giấy trắng ghi một dãy số điện thoại cho Ngô Kim.
Ngô Kim nhận lấy, lập tức trở nên vui vẻ và gật đầu liên tục.
Đợi đến khi Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam biến mất trong hành lang, Ngô Kim mới dần dần bình tĩnh lại.
"Tôi nghe nói hình như chủ tịch thần bí của Tập đoàn Thiên Thanh đó cũng tên là Đường Tuấn." Vương Khâm chợt nhớ ra điều gì đó, giật mình nói.
Vừa mới dứt lời, Ngô Kim và Vương Khâm liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh hãi vô cùng từ trong mắt đối phương.
Mà Ngô Kim càng nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại đó giống như là nhặt được bảo bối quý giá.
Còn về suy nghĩ của Ngô Kim và Vương Khâm, Đường Tuấn cũng lười phải nghiên cứu sâu hơn.
Nếu như không phải Ngô Hoàng Phi từng quen biết với anh, hơn nữa bởi vì hai ngày nay anh cũng gây ra chút ảnh hưởng đối với nhà họ Ngô nên cả hai không cùng xuất hiện. Còn số điện thoại mà anh đưa cho Ngô Kim là số của Ninh Đình Trung, như vậy cũng coi như là báo đáp nhà họ Ngô.
Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam vừa mới đi ra khỏi club Mộng Hương chưa được bao lâu, có một nam hai nữ đi vào bên trong. Nếu như Đường Tuấn ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra bọn họ, bọn họ chính là Vũ Tuyết Hương, cô chủ cao quý của nhà họ Võ cùng với Thanh Liên và Khuông Ý Thiên mà anh từng gặp qua ở Nghịch Luân.
Ba người họ tìm một nơi xó xỉnh yên tĩnh, hai người phụ nữ ngồi xuống còn Khuông Ý Thiên vẫn đứng ở phía sau lưng Thanh Liên. Anh ta nhìn Thanh Liên với đôi mắt nóng hừng hực và sùng bái, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
"Lâu rồi không gặp." Vũ Tuyết Hương khẽ nói với Thanh Liên.