Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Tôi mới không xuất hiện có hai tháng mà mấy người đã dám khiêu khích như thế. Thật sự coi kẻ họ Đường này là người đã chết rồi sao?" Trong đôi mắt của Đường Tuấn loé lên tia lạnh lẽo sắc bén, thấp giọng thì thầm.
Sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi, trầm giọng nói: "Tự tìm cái chết!"
Anh cảm nhận được khí tức của Vũ Tuyết Hương đã đi theo bám đuôi Hoa Tiểu Nam.
Sa Hùm run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Đường Tuấn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp rời khỏi phòng.
Lúc này, Hoa Tiểu Nam đang một mình đi dạo ở sân sau trang trại, tối nay ở sân trước vô cùng náo nhiệt, sân sau thì chẳng có bóng dáng ai. Chỉ có một cái đình và một hồ nước cạn, thỉnh thoảng có vài con cá nhả bóng nước. m thanh ồn ào từ sân trước mơ hồ truyền đến.
Tâm trạng của Hoa Tiểu Nam rất tốt, cô ta ngồi bên cạnh hồ nước, duỗi đôi chân mượt mà vào trong hồ nghịch cá. Tuy rằng vốn liếng võ đạo của cô ta không được tốt, nhưng cũng là tông sư của cảnh giới chân khí, nóng lạnh đều không thể xâm phạm. Một chút lạnh giá đầu xuân cũng chẳng ăn thua gì với cô ta.
Ngắm nhìn những con cá đang nô đùa trong hồ, tâm trạng của Hoa Tiểu Nam càng tốt thêm, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ như hoa. Kể từ sau khi ngồi vào vị trí chủ nhân của tộc người Mèo, cô ta đã khó còn có thể tự do giống như trước kia, đi đến đâu cũng phải có một đám người đi theo, nhắc nhở cô ta phải thể hiện được khí thế và tài trí của dân tộc Mèo. Hôm nay, các trưởng lão của tộc Mèo đều đang tham gia hội họp, hiếm khi cô ta được ở một mình, lại biết được tin tức của anh Đường, sao cô ta lại có thể không vui cho được?
Tiếng cười của người thiếu nữ vang lên trong sân đầy êm tai và trong trẻo như âm thanh của tự nhiên. Nhưng sau đó, một âm thanh chẳng hề dịu dàng từ cổng sân sau truyền đến: "Quả nhiên là đứa sinh ra ở thôn mọi rợ, chẳng có tí gì là kiến thức hay tố chất!"
Hoa Tiểu Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng phắt người dậy, đi chân trần trên mặt đất nhìn về phía cổng, trên khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác. Vừa rồi bởi vì thả lỏng tâm tình nên không nhận ra có người đến gần.
Một người đi ra từ trong những bóng sáng loang lổ. Khuôn mặt của người nọ lạnh lùng như sương, hai tay chắp sau lưng, chính là cô con gái cưng của nhà họ Võ ở tây bắc - Vũ Tuyết Hương.
"Là cô. Cô muốn làm gì?" Hoa Tiểu Nam không hề bối rối nhìn Vũ Tuyết Hương. Cuối cùng thì cô ta cũng không còn là cô nhóc trốn trong cái sân nhỏ ở khu ổ chuột đó mà là người quản lý tộc Mèo, đã bồi dưỡng nên khí chất trầm ổn của một đại tông sư ở cảnh giới chân khí.
Vũ Tuyết Hương cay nghiệt nhìn vào Hoa Tiểu Nam, khoé miệng cong lên vẻ cười trào phúng: "Ha ha."
Cô ả vừa ra sức dẫm hai chân trên đất, cả người đã lao đi, nắm tay thanh tú mang theo sức mạnh của một vạn quân đấm về phía Hoa Tiểu Nam.
Vũ Tuyết Hương lười nói, trực tiếp ra tay.
Hoa Tiểu Nam giơ tay đỡ lấy một đấm của Vũ Tuyết Hương. Cả người lập tức trượt về sau mấy mét, đôi chân trắng nõn ma sát với mặt đất đến rách da, một vệt máu nhợt nhạt kéo dài trên mặt đất.
Thấy thế, vẻ khinh miệt trên mặt Vũ Tuyết Hương càng thêm đậm, ả phủi tay, đoạn nói: "Cả tộc người Mèo lẫn chủ chẳng qua chỉ có thế!"