Nghe thấy vậy, Đường Tuấn không kìm được bèn mỉm cười ra mặt, đoạn nói: "Cô nhóc đó đã trưởng thành rồi."
Sa Hùm không khỏi hơi biến sắc. ‘Tông sư Đường này thật đúng là mồm mép nhanh nhảu, lại dám gọi Hoa Tiểu Nam đó là cô nhóc. Thử nhìn ra khắp giới võ đạo này xem, e là chỉ có cái vị Đạo Thể đã mất tích hai tháng nay đó mới dám gọi như thế. Nếu như để người của tộc Mèo nghe thấy, chỉ sợ rằng sẽ đánh chết Tông sư Đường cho xem.’
Chẳng mấy chốc, Từ Nhật từ chỗ tít sâu trong trang trại đi ra nghênh đón Vũ Tuyết Hương và Hoa Tiểu Nam.
Từ Nhật mặc trên người một bộ âu phục, chân xỏ giày da, mặt mày chan chứa nét cười hòa nhã, thoạt nhìn, anh ta chỉ giống như một cậu chủ chứ nào giống với một cao thủ võ đạo đâu!
Chờ cho đến khi Từ Nhật dẫn theo đám người Vũ Tuyết Hương và Hoa Tiểu Nam biến mất khỏi tầm mắt, bấy giờ Đường Tuấn mới thu hồi ánh nhìn.
"Dường như Vũ Tuyết Hương hơi có thái độ thù địch với Hoa Tiểu Nam." Đường Tuấn nhíu mày. Hiện giờ, cả tinh thần lực và cảm giác của anh đều vô cùng nhạy bén, tuy rằng ở trước mặt mọi người, Vũ Tuyết Hương đã che giấu chút thù địch đó rất kỹ, thế nhưng, anh vẫn có thể phát hiện ra.
Tâm trạng của anh vừa kích động, trong nháy mắt, tinh thần lực đã từ ấn đường tuôn ra tựa như dòng thuỷ ngân chảy xiết.
Sa Hùm chỉ là võ giả của kỳ nội kình, không thể cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực. Nhưng vào giây phút này, anh ta lại có thể cảm nhận được một bầu khí tức vời vợi như trên không trung, tựa như bản thân đang đối diện với một pho tượng của một vị thần nào đó ngồi xa tít trên cao, đang nhìn xuống chúng sinh của mình. Anh ta khẽ run lên, anh ta chưa từng cảm nhận được loại áp lực này trên người của Từ Nhật.
"Chả lẽ anh ta còn mạnh hơn cả cậu cả sao?" Sa Hùm run cầm cập nghĩ ngợi.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Sa Hùm đã lập tức đánh gãy loại suy nghĩ này trong đầu. Hiện giờ, những người trẻ tuổi trong giới võ đạo có thể đánh thắng Từ Nhật e là chỉ có đám Mục Văn Phong, Trương Tĩnh Hòa và hoà thượng câm mà thôi, đương nhiên còn có cả Đạo Thể đã mất tích bấy lâu nay. Như vậy đã quá rõ, ngoại trừ cùng họ với Đạo Thể ra thì gã "họ Đường" này không còn thứ gì khác liên quan.
Từ Nhật, Hoa Tiểu Nam và Vũ Tuyết Hương đều đang ngồi chỉnh tề trong một căn gác xép ở sâu trong trang trại.
Tu vi của ba người họ không chênh lệch nhau là bao, đều đang ở cảnh giới đỉnh chi thuộc giai đoạn sau của cảnh giới chân khí, chỉ còn cách một bước nữa đã có thể mở được thần hải. Khí tức của Từ Nhật mờ ảo như không trung, khiến người ngoài không thể nắm chắc được ‘khí cơ’ của anh ta. Còn khí tức của Vũ Tuyết Hương thì lại giống như đại dương cuồn cuộn, chân khí chuyển động trong cơ thể lại còn phát ra tiếng vang của dòng nước chảy xiết.
*Khí cơ: dùng để chỉ sự hoạt động của nguyên khí và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể con người.
Ngược lại, tu vi của Hoa Tiểu Nam là yếu nhất trong ba người. Tu hành của cô ta chỉ được ba tháng ngắn ngủi, nếu không dựa vào phương pháp luyện khí vạn cổ, ít nhất, nếu muốn đạt đến tu vi của hiện tại cũng phải cần khổ luyện thêm mười năm nữa. Tuy là vậy, khí tức của cô ta vẫn còn hơi chênh vênh như trước, chỉ cần là tông sư của cảnh giới chân khí có một vài hiểu biết cũng có thể nhận ra căn cơ của cô ta không được vững, nếu cõi lòng không theo kịp thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí cả đời cũng không thể bước vào phạm vi của Thần Hải.
Từ Nhật xuất thân từ nhà họ Từ ở Tô Giang, có giao tình sâu đậm với nhà họ Võ ở phía tây bắc, đương nhiên cũng là chỗ quen biết xưa nay với Vũ Tuyết Hương. Sau khi hai người hàn thuyên đôi ba câu, anh ta mới nói với Hoa Tiểu Nam: "Cô Hoa quả nhiên là tài giỏi ngút trời, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã có thể đạt đến cảnh giới mà kẻ khác cả đời cũng không với tới, quả thật là hiếm thấy trên đời."
"Nghe nói cô Hoa với Đạo Thể coi nhau như anh em gái, Đạo Thể có tư thái vô địch, mà cô Hoa cũng tài giỏi như thế, tương lai ắt hẳn có thể trở thành một giai thoại trong giới võ đạo cho xem!" Từ Nhật nhẹ nhàng cười, không hề bủn xỉn đôi ba lời khen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...