Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thoáng chốc, từ phía ngoài cửa đã vang lên những tiếng bước nặng nề, một gã đàn ông lực lưỡng từ ngoài cửa đi đến. Anh ta cao lớn vạm vỡ, vừa mới xuất hiện trong phòng, ngay lập tức, cả đám Điền Trung và Phí Sang như sắp thở không ra hơi, bên trong bọn họ như đang bị bao trùm bởi một nỗi áp lực, bầu không khí chết chóc vô hình ấy đang xông thẳng vào mặt bọn họ, tựa như đang đối đầu với một con thú dữ.
"Anh họ, anh tới rồi." Trần Hồng Minh trông thấy là ai đến, bật cười xu nịnh đến chào hỏi.
Đám Điền Trung cũng đứng lên theo, đến chào hỏi Sa Hùm.
Tuy rằng nếu xét về địa vị thì bọn họ đều là sếp lớn của mấy công ty dưới trướng nhà họ Từ, không hề kém cạnh Từ Mộ là bao. Nhưng mà dù sao Từ Mộ cũng mang họ Từ, còn bọn họ thì không, nên đương nhiên là thân phận cũng sẽ không giống nhau. Sa Hùm là vệ sĩ mà Từ Mộ ưu ái nhất, thêm nữa uy danh lại hiển hách, nên đương nhiên là có thể khiến bọn họ coi trọng rồi.
Chính bản thân Trần Lệ Lệ khi trông thấy Sa Hùm cũng không kìm nén được nỗi lo lắng. ‘Người này trông vô cùng mạnh mẽ làm sao! Liệu anh Đường có thể đánh thắng được anh ta không?’
Sa Hùm chỉ khẽ gật đầu, thờ ơ hỏi: "Tên đó đâu?"
Lúc này, Đường Tuấn đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nên đương nhiên là Sa Hùm đã không hề để ý đến.
Ánh mắt của Trần Hồng Minh trở nên lạnh lẽo, chỉ tay vào Đường Tuấn bên cạnh cửa sổ, đoạn nói: "Anh họ, chính là nó."
Sa Hùm trông thấy dáng vẻ đó thì thoáng xao động, anh ta cảm thấy hơi quen mắt. Nhưng lúc bấy giờ không cho phép anh ta kịp nghĩ ngợi nhiều, vì thế đã trầm giọng quát Đường Tuấn: "Mày chính là kẻ muốn phá phách ở nhà họ Từ à?"
Anh ta trông như một cái chuông to lớn, vừa khiến người khác tỉnh ngộ, lại vừa vang dội đến mức lòng người cũng run theo.
"Oắt con họ Đường này gặp họa rồi. Sa Hùm mà ra tay thì nhẹ nhất cậu ta cũng phải mất tay mất chân." Đám Điền Trung thầm than, cảm thấy mặc niệm cho Đường Tuấn không biết tự lượng sức.
"Xem ra, một cú trước đó của tôi không làm cho anh hiểu ra và sợ nhỉ?" Giọng nói đầy chậm rãi vang lên giữa những ánh mắt phức tạp của đám người trong phòng, sau đó, Đường Tuấn chậm rãi xoay người lại.
"Cái thằng này chắc chắn là bị điên rồi! Đến lúc này mà còn dám gây hấn với Sa Hùm, cậu ta tiêu đời rồi." Nghe thấy thế, đám Điền Trung giống như đang gặp ma, ai nấy đều cho rằng Đường Tuấn bị điên mất rồi.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Sa Hùm, muốn chứng kiến cái người có tiếng tăm lan rộng nhất trong đám vệ sĩ của nhà họ Từ sẽ xử lý như thế nào. Sau đó, bọn họ lại trông thấy một cảnh tượng khiến ai nấy đều há hốc mồm.
Trông thấy Đường Tuấn vừa xoay người lại, vẻ mặt của Sa Hùm cứ như đang gặp ma quỷ, vóc người cao lớn bắt đầu run lẩy bẩy, giọng cũng run theo, đoạn nói: "Tông, Tông sư Đường."
"Là anh muốn ra tay với tôi mà, phải không? Có muốn để tôi biểu diễn cho mấy người xem không?" Đường Tuấn trêu tức nhìn về phía Sa Hùm, giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo.
Trần Hồng Minh vẫn còn chưa tự mình hiểu ra, bắt đầu la hét, nói: "Gã họ Đường mi đến giờ còn kiêu căng, mẹ nó, mày muốn chết hả? Á!"
Chát!